Thời khắc của sự thật, cái gì nên tới cũng sẽ tới.
Tổng vệ sinh vào buổi chiều, mọi người đều chuyên tâm dọn sạch chỗ xung quanh mình. Chỗ của Úc Dương được người hâm mộ cuồng nhiệt Trần Phi đảm nhận, còn cậu ta dựa vào giá sách phía sau, miệng ngậm kẹo, vẻ mặt hậm hà hậm hực.
Thân là người trông khỏe nhất lớp, La Địch đảm nhận công tác lau quạt trần, sau khi giặt giẻ lau từ trong toilet đi ra, ngay lập tức đập vào mắt là Úc Dương với vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.
"Úc Dương... cái này, anh giai, đổi sang phong cách sad boy à?" La Địch ngập ngừng hỏi.
Úc Dương thẳng người, nghiêm túc nói: "Không phải, tôi đang mải nghĩ về bài diễn thuyết."
La Địch ngạc nhiên hỏi: "Có chỗ nào khai mạc giải đấu ván trượt mà cần đọc diễn văn à?"
Úc Dương liếc mắt nhìn hắn: "Chỉ biết chơi. Anh đây đang suy nghĩ cho bài phát biểu tranh cử."
"??" La Địch trợn trừng đôi mắt đen nhánh, "Nói lại coi?"
Úc Dương đẩy La Địch: "Đừng dựa gần vậy, nóng. Là thật đó, cậu mau đi lau quạt đi, nhớ bầu cho anh cậu một phiếu."
Thẳng tới khi La Địch thất thần lau xong sáu cái quạt trần, mới nhớ tới, hắn quên hỏi Úc Dương rốt cuộc muốn tranh cử chức gì mất rồi.
La Địch đi rồi, Úc Dương vì không muốn làm ảnh hưởng các bạn quét tước vệ sinh, chủ động đi ra bên ngoài hành lang.
Tô Nguyên từ phía xa cầm cây lau nhà đi tới gần, dừng lại trước mặt Úc Dương: "Nghĩ gì vậy? Toán à? Hay tiếng Anh?"
"Nhân sinh." Úc Dương ra vẻ thâm trầm nói.
Tô Nguyên rời đi luôn.
"Anh Dương còn biết suy nghĩ về nhân sinh á?" Trần Phi vừa lau kính vừa khiếp sợ nói, "Nhân sinh của anh không phải là đều ở trong mộng hết đó chứ?"
Nói bậy, ông đây còn ở WC tự suy nghĩ được đây này.
Úc Dương không vui vẻ gì cho cam, nhìn Trần Phi: "Cậu lau kính nhanh lên đi, con gái nhà người ta còn đang nghiêm túc làm kia kìa."
Lau kính cùng Trần Phi là một bạn nữ trắng trắng mềm mềm, cao đến ngực Trần Phi, với không tới mặt trên kính, lại không dám mở miệng, chỉ có thể nhảy nhảy lên để lau. Tóc đuôi ngựa vì thế mà lúc la lúc lắc, có thể dễ dàng thu được cảm tình của người khác, Úc Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm cái đuôi tóc kia, tự suy ngẫm về nhân sinh.
Trần Phi xua xua tay, trực tiếp đi tới nói: "Tôi lau xong bên của tôi rồi, còn lại thì là của nhỏ chứ."
Không ngờ thần kinh của Trần Phi lại thô tới vậy!
Úc Dương khó hiểu nhìn Trần Phi, một thằng con trai ngày nào cũng kêu gào đòi thoát khỏi cuộc sống độc thân, vậy mà lúc này lại đặt phương châm "Thân ai nấy lo"* lên đầu, hơn hết là còn không chủ động giúp người ta chút nào!
"Cậu không thích kiểu như bạn ấy à?" Úc Dương hỏi.
"Thích chứ, có ai mà lại không thích con gái trắng nõn mềm mại đâu." Trần Phi bày ra cái bản mặt ngượng ngùng, da gà da vịt Úc Dương thi nhau nổi lên.
Úc Dương giật giật khóe miệng, nói: "Người anh em, bảo trọng nhé."* Chờ tương lai cậu kết hôn, tôi nhất định sẽ mừng cưới cậu một phong bì lớn.
"Tôi không thích mấy cô gái vừa nhỏ vừa mềm như vậy." Úc Dương tiếp tục nói.
Trần Phi nghi hoặc hỏi: "Vậy gu của cậu là gì? Chim nhỏ nép vào người không phải rất tốt sao? Tôi có thể bảo vệ ẻm, ẻm thì ỷ lại được vào tôi."
Úc Dương: "Tôi thích người có cá tính, tốt nhất là kiểu lạnh lùng ấy."
Trần Phi thầm nghĩ, chỉ sợ thứ cậu thích không phải con gái lạnh lùng, mà chẳng qua là cậu chỉ thích trên mặt chữ thôi, cậu chỉ thích hai chữ "lạnh lùng" thôi!
Úc Dương nhìn biểu cảm của Trần Phi thì biết ngay tên này không tin, cậu như "ông cụ non" trải thấu sự đời*: "Bây giờ cậu chưa thông suốt, người như cậu bây giờ tôi có nói cậu cũng không hiểu nổi."
(*Đoạn này là "Nói lời thấm thía" mình dịch thoát nghĩa chút cho hay???? mọi ngừi thông cảm.)
Trần Phi trưng vẻ mặt bị ăn khinh: "Tôi còn lớn hơn cậu tận hai tháng! Làm gì có cái gì cậu hiểu mà tôi không hiểu!"
Cậu thích mấy bạn nữ mềm mại, vậy mà còn không biết tới giúp người ta lau kính, chậc, cậu thì biết được cái gì.
Úc Dương giáo huấn đối phương từ tận sâu trong thâm tâm, sau đó cậu nghiêm túc nói: "Cậu thử nghĩ mà xem, một người vốn dĩ lạnh lùng, khi ngượng ngùng làm nũng thì đáng yêu tới mức nào?"
Trần Phi tưởng tượng ra cái cảnh mặt cương thi của Trình Dã ngượng ngùng làm nũng, cả người run lên, chà xát cánh tay nói: "Úc Dương, cậu ăn mặn quá, tôi phải đi lau kính luôn đây."
Úc Dương: "......"
Úc Dương cũng không biết đề tài chuyển biến như nào mà từ bản diễn thuyết tới thích kiểu con gái ra sao. Nhưng mà nhắc đến đề tài này thì lại muốn lôi điện thoại ra nhắn tin.
Thiên tài nhỏ: 【 Hôm nay có người hỏi tôi thích kiểu con gái như nào, tôi bảo là thích con gái lạnh lùng.】
Trình Dã nhận được tin nhắn: Con gái bây giờ kết bạn còn xem kiểu?
Em bé đáng yêu của anh Dương: 【 Ừ 】
Úc Dương:??? Tôi nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi theo đuổi không đủ rõ ràng sao? Không đủ mãnh liệt sao?
Hơn hết! Cậu không nhận ra chính cậu rất lạnh lùng hay sao?!
Tôi nói rõ ràng như vậy rồi, cậu cũng đừng giả bộ lạnh lùng nữa. Chúng ta ở bên nhau đi!
Úc Dương ôm tim, hít sâu một hơi, thật sự nhịn không được, đá chân hai cái vào không khí.
"Ấy, Úc Dương, cậu luyện khí công à?"Trịnh Nguyên Thanh xoay bóng rổ trên ngón tay, bước tới cười hỏi.
Úc Dương xoa xoa mặt, không mặn không nhạt đáp: "Không, duỗi chân thôi."
Nhưng nội tâm thật ra là, a a a! Tức chết rồi! Đây đâu phải em bé đáng yêu nhà mình! Người ta căn bản là có hiểu gì mình đâu, trả lời "ừ" là cho có lệ thôi.
Úc Dương tâm lạnh như băng, tức giận tới đổi cả biệt danh đối phương, từ "Em bé đáng yêu của anh Dương" thành "Đại đầu đất".
Úc Dương dỗi rồi, cậu nghĩ rằng đây là sự trừng phạt của cậu giành cho người ta! Người ta không chút nhiệt tình nào với cái thân này của cậu gì sất, vậy thì dứt khoát gọi là đồ chậm hiểu, đại đầu đất đi.
Thời điểm này, mấy chữ bé đáng yêu gì gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cả mấy hình giấy giải bài, (26/100) giá trị yêu thích, thôi thì ta quên nhau đi nhé.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cổ chỉ đáp lấy lệ với mình, cổ lạnh nhạt với mình, cổ vô tình với mình, giá trị hấp dẫn của mình bị sao vậy chứ?
Úc Dương tâm lạnh băng, sắc mặt cực kì khó nhìn bước lên bục giảng diễn thuyết tranh cử uỷ ban. Suốt cả bài diễn thuyết sắc mặt âm trầm, giọng nói khàn khàn, ánh mắt âm u, hai tay nắm chặt thành quyền!
Diêm Tinh Tinh khoanh tay đứng cuối phòng học, nhìn chằm chằm Úc Dương với cái mặt Diêm Vương y hệt. Cô cảm thấy mình có đầy đủ lý do cho rằng Úc Dương không phải ở đây để tranh cử, mà là bạo lực, đe doạ, uy hiếp giành chức vị
Học sinh ngồi dưới như rau cải bị gió táp mưa sa quật vào người, run bần bật.
Cuối cùng là phần bỏ phiếu, phía dưới bắt đầu khe khẽ