Sáng hôm sau, tin tức về sự sụp đôc của Doãn gia đang bao trùm lấy Weibo.
Thậm chí hai đoạn clip nóng còn được rao bán trên thị trường chợ đen cho những ai có nhu cầu.
Bên phía cảnh sát cũng đã xác nhận thông tin Doãn Tư Đình có dính dáng đến chất cấm và đang tiến hành niêm phong tài sản và mở rộng điều tra sang những người có liên quan.
Những người trước đây từng hợp tác với Doãn thị thì bây giờ cũng đứng ngồi không yên dưới sự càng quét của cảnh sát, vụ án này đã làm kinh động đến cảnh sát quốc tế nên bắt buộc phải làm cho ngô ra ngô, khoai ra khoai, không được mập mờ, cũng chính là đồng nghĩa với việc từ Doãn gia chính thức bị xoá sổ.
...
Ánh nắng dịu dàng của mùa thu, rọi vào căn phòng ngủ, một người phụ nữ trên giường bị ánh nắng làm phiền, lười biếng xoay người đi nơi khác.
“Trên Weibo đang rần rần về chuyện của Doãn gia, em không hóng chuyện à.”
Tần Thiên Hàn chui tọt vào trong chăn, đưa tay kéo cô ôm vào lòng. Vốn dĩ cô uống không được tốt nhưng lại bị ép uống quá nhiều nên sáng nay dậy không nổi. Sáng dậy anh phải dọn dẹp bãi chiến trường và nấu một ít cháo cho cô ăn, cũng vì phần ‘tiệc mừng’ trời đánh đêm qua mà anh mất một bữa ăn ngon, sáng nay dự tính sẽ bù lại nhưng vì có người không muốn tỉnh nên thôi.
“Không hứng thú.”
Thiên Tuệ quay sang ôm anh lại rồi nhàn nhạt trả lời. Những chuyện sáng nay cũng đã nằm trong dự tính của cô, hóng chuyện mà mình đã biết trước thì chẳng còn gì vui nên cô cũng chẳng muốn quan tâm.
“Em không tính dậy thật à?”
Anh đưa tay vuốt ve từng lọng tóc đen mềm của cô, hôn lên trán cô một cái thay cho một câu chào buổi sáng.
“Không.”
Thiên Tuệ vùi mặt vào người đàn ông bên cạnh nũng nịu, để mặc cho anh đang nghịch tóc mình. Cái giá của buổi ‘tiệc’ đêm qua chính là cơn đau đầu đang hành hạ cô.
“Anh Hikashi của em đêm qua bị tiểu Tình cưỡng hôn.”
Tần Thiên Hàn ghé sát tai cô thủ thỉ một tí.
Anh biết rằng trong mắt các cô em của Natusmi thì Hikashi là chân lí không bao giờ sai, là đấng tối cao không bao giờ được cãi, là một tín ngưỡng được tôn thờ, nên anh không tin chắc câu này không đủ sức để lôi con người lười nhác này xuống giường. Sáng nay anh đã suýt chết sặc khi nghe Vương Thịnh Quân kể lại chuyện đêm qua, tất nhiên là bao gồm cả cái hành động vô liêm sỉ của cô ba Tần gia.
Dù biết là sẽ có những con người khi say sẽ không kiềm chế được bản thân nhưng đến đó cưỡng hôn người khác vô tội vạ thì cũng hơi quá.
Mặt mũi Tần gia thế là toi.
“Anh nói cái gì cơ?”
Thiên Tuệ tròn mắt, ngước lên nhìn Tần Thiên Hàn, cô không còn tin vào tai mình nữa, Hikashi vốn cũng chẳng thuộc loại thủ thân như Liễu Hạ Huệ nhưng cũng chẳng thuộc dạng phóng túng lung tung.
Xem ra thì anh hai của cô độc thân ba mươi bảy năm ròng là do không tìm được chị dâu chứ không phải là không đưa được anh dâu về nhà.
“Nếu em không dậy thì anh sẽ không nhắc lại.”
Tần Thiên Hàn ra điều kiện với cô.
Thiên Tuệ nghe xong thì lập tức lấy chăn phủ đầu, tỏ ý không chịu. Cô vừa nhận ra một chuyện hết sức quan trọng là từ khi có anh bên cạnh, cô ngày cảng lười, ban đầu chỉ là lười ra ngoài, lười nấu ăn, bây giờ thì đến cả bước ra khỏi phòng ngủ cũng bắt anh lên tận giường kéo đi.
Tần Thiên Hàn đột nhiên bế bổng cô lên rồi đi thẳng vào phòng tắm, xả đầy nước ấm vào bồn và thả cô vào trong.
“Tự làm hay để anh giúp.”
Anh ngồi lên thành bồn tay cầm một mớ chai chai lọ lọ để nền.
“Giúp em đi.”
Thiên Tuệ chống hai tay lên thành bồn, nhướng người ngồi dậy thì thầm vào tai anh.
Tần Thiên Hàn nhất thời liếc nhìn xuống người phụ nữ bên trong bồn. Bộ váy ngủ hai bằng lụa bóng bị thấm nước ôm sát lên thân người hoàn mĩ của cô. Với đặc thù nghề nghiệp yêu cầu phải có một cơ thể đẹp thì Thiên Tuệ đã hoàn toàn đáp ứng đủ, với con mắt của đàn ông thì chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta môi khô miệng khát. Ban đầu, anh còn nghĩ rằng thân thể quyến rũ đó là do di truyền từ Natusmi nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, các chế độ ăn uống, ngủ nghỉ, tập luyện của cô đều được tham khảo qua các chuyên gia và thực hiện một cách nghiêm ngặt để duy trì một cơ thể đẹp và thể lực tốt.
“Tần thiếu à, tôi chính xác là đang muốn quyến rũ anh đó, không lẽ đến một chút động tâm anh cũng không có sao?”
Thiên Tuệ tiếp tục hạ mình vào trong nước, tay mở bồn rửa mặt bên cạnh ra rồi bắt đầu đánh răng nhưng vẫn không quên nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân. Cũng phải thôi, thứ cô tự hào nhất về bản thân không phải là trình độ học vấn hay số tiền trong ngân hàng mà chính là một thân thể hoàn mĩ sau quá trình dài luyện tập, cũng không có gì quá lạ vì cô vốn là người yêu và rất biết tận hưởng cái đẹp.
Tần Thiên Hàn nhìn cô làm xong rồi mới cười xoà một tiếng, anh đưa tay mở nước vòi sen rồi rồi xịt lên tóc cô.
Anh cẩn thận từng chút một, không để cho nước chảy vào mặt cô, cẩn thận chăm sóc như một món bảo vật.
“Hình như em còn say.”
Thiên Tuệ ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt vô cùng chờ mong.
“Còn đau đầu à?”
Anh lấy một ít dầu gội rồi bắt đầu xoa xoa bóp bóp tóc