Kết quả sau nửa tiếng kiểm tra kĩ lưỡng là một cái gật đầu an toàn từ Vương Thịnh Quân.
Anh đã tỉnh.
Tuy cơ thể còn chút yếu nhưng chung quy lại ý thức đã được phục hồi.
Chỉ là để lại di chứng liệt nửa người bên phải.
Tay, chân và có bộ phận bên phải anh đều không thể tự mình điều khiển trơn tru được.
Sau khi sức khoẻ ổn hơn họ sẽ đưa anh tiếp nhận quá trình vật lí trị liệu phục hồi chức năng.
Ít nhất anh đã tỉnh, phục hồi chức năng sẽ là quá trình dài, cần nhiều thời gian và công sức nên cả hai đều đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rồi.
Thiên Tuệ đã quyết định nghỉ dài hạn để chăm sóc anh cho đến khi mọi thứ ổn hơn.Bảy giờ sáng, cả đêm hôm qua hai người không ai ngủ được.
Thiên Tuệ lặng lẽ xử lí công việc cả mình, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh một hồi lâu rồi lại đâu vào đó.
Trời vừa mờ sáng cô đã xin Tomoe nghỉ phép vài ngày nê hôm nay không cần phải đến Thượng Hải.
Dù sao thì cô lái xe trong thời tiết tuyết rơi dày như thế này cũng không an toàn cho lắm."Anh ngủ mười ba tuần rồi nên bây giờ không muốn ngủ nửa à?"Thiên Tuệ ngáp dài một hơi rồi uể oải hỏi.
Dù là được nghỉ phép nhưng cô vẫn có việc để làm chứ không phải rảnh rỗi uống trà như mọi người vẫn nghĩ.
Làm CCO* của một tập đoàn đa quốc gia đâu phải dễ.
Bây giờ Tần Thiên Hàn ở đó, cô và Thiên Kỳ đều phải nạp mình cho Natusmi nên giới làm ăn trong nước được một phen mở mắt với màn tái xuất của Tần Thế Hạo và Thiên Thanh Lữ.
Sau khi cái chết của Hoắc Thành được làm rõ, Tiêu gia cũng không thoát khỏi liên can, Tiêu thị cũng không còn người thừa kế cũng thể trụ lâu trêи thương trường được nữa, Tứ trụ kinh tế của thành phố K nay chỉ còn lại Tam trụ kinh tế.
Mọi thứ thay đổi chóng vánh sau đêm ấy.Cô cong môi cười nhạt một chút rồi đến cạnh giường, chống tay nhìn anh cười cười nói nói."Anh có nghe em nói gì không đó?"Tần Thiên Hàn nghe xong không biết nên khóc hay nên cười nữa, chỉ đành cử động ngón trỏ một chút để cô biết là mình đang nghe.
Người ta chăm người bệnh đến quên ăn quên ngủ nên cơ thể gầy rộc đi còn cô thì có vẻ đã tăng cân.
Anh thề với trời đất là mình chỉ nghĩ thôi chứ không dám nói trước mặt cô, nếu anh nói thật thì chắc chắn cô sẽ mặc kệ anh vừa tỉnh dậy sau hôn mê hay là đang khoẻ mạnh mà băm anh ra nấu cháo mất.
Cô vốn rất chăm chút cho vẻ bề ngoài mà, người ta còn bảo có hai điều không nên hỏi phụ nữ: thứ nhất là tuổi tác, thứ hai là cân nặng."Anh ổn không? Em đi ăn một lát."Thiên Tuệ hôn lên trán anh một cái thật kêu rồi chạy ra cửa, trước khi đi cũng không quên dặn thêm một câu."Nếu sau này check lại thẻ thấy có hao hụt nhiều quá thì đừng hỏi em nha, em quẹt cháy thẻ nhà anh rồi."Lần này thì anh hết nước với cô rồi.
Chỉ là...rất đúng ý anh.
Tần Thiên Hàn đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Không biết từ khi nào cô đã chịu khó ăn đồ ngoài như thế nữa.
Khẩu vị của cô trước giờ rất kén, tuy là lười nấu nhưng không đồng nghĩa với việc cô dễ dãi trong ăn uống hằng ngày.
Trước đây anh từng đưa cô đến một nhà hành bậc nhất thành phố nhưng đổi lại cũng chỉ là hai từ "tạm ổn" của cô khiến đầu bếp giận tím người nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.
Sau lần đó anh đã phải tự mình lăn vào bếp thay vì đưa cô ra ngoài ăn.
Nhưng gần bệnh viện thì có gì chứ? Chỉ có một vài quán vỉa hè bán bánh bao, đôi khi là một cửa hàng mì nhỏ, xa hơn một chút thì có thêm vằn thắn và cháo.
Anh không biết mình còn thiếu gì không nhưng bản thân chắc cô sẽ khó nuốt nổi chúng vì ẩm thực của cô là nhà hàng sang trọng với vang đỏ và bít tết, chứ không phải các món lề đường vỉa hè.Tần Thiên Hàn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, anh không ngờ chớp mắt một cái mà cái lạnh của mùa đông đã đến rồi, chắc với cô ba tháng này rất mệt mỏi rồi.
Anh hơi xót cho cô gái đó, đến trong lúc hôn mê anh đã nghe được tiếng cô.
Khi là thì thầm gọi tên, khi