Tô Bắc sắp xếp ổn thoả cho Cổ Thiền Doanh và Nghiêm Nghệ Đình xong thì liền trở về công ty.
Dù sao bọn họ ở khu vực huấn luyện đều được thầy giáo
lên lớp học một số nghi thức xã giao và hình thức lễ nghĩa,
mà mình ngày nào cũng đi cùng cũng không có kết quả gì.
Tô Bắc vừa từ thang máy đi ra thì nhìn thấy có người chạy chầm chậm đến chỗ mình.
Tô Bắc quen biết cô, đấy là nhân viên nhỏ phụ trách công việc hàng ngày của Giải Trí Tinh Không.
Cả tầng này có công việc linh tinh gì đều do cô ấy quản.
Cô ấy tên Tôn Lệ Lệ là một cô gái rất chịu khó.
Tôn Lệ Lệ đứng trước mặt Tô Bắc hít thở có chút không
ổn định.
Con người Tô Bắc khẽ động, cô chậm rãi nói " Có
chuyện gì vậy, cứ điều chỉnh hô hấp một chút rồi từ từ nói." Tôn Lê Lệ vỗ vỗ ngực vội vàng nói "Anne, là như vậy, có người đến công ty tìm cô!"
"Tìm tôi?" Tô Bắc có chút kinh ngạc.
Tôn Lệ Lệ liên tục gật đầu.
Trong lòng Tô Bắc hơi giật mình.
Cô ở thành phố Nam Hi căn bản không có người quen biết mà
Càng không có người quan hệ tốt đến độ đến công ty tìm cô.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói "Cảm ơn cô, cô cứ đi làm đi để tôi đi xem xem!"
Sắc mặt của Tôn Lệ Lệ xem ra vẫn hơi khó xử.
Tô Bắc khó hiểu "Vẫn còn việc gì sao?"
Tôn Lê Lê khẽ cần môi vẫn là nói ra lời muốn nói "Anne, thật ra người tới tìm cô tôi cũng biết chính là đại minh tinh To Noän."
Tô Bắc ngay lập tức sửng sốt.
Tôn Lệ Lệ cho rằng Tô Bắc không biết mà vội vàng giải thích "Anne, cô vẫn nên cẩn thận một chút, cải cô Tô Noãn thật sự rất giống cô, ở trong giới giải trí kiêng kị nhất chính là đụng mặt, cô ta nhất định là không có ý tốt với cô."
Tôn Lệ Lệ nói xong thì suy nghĩ một chút tiếp tục nói "Hơn thế nữa, cô ta với Diệp Nhiễm quan hệ không tồi, hôm đó khi cô vừa trở về liền làm Diệp Nhiễm khó chịu, tôi không biết cô ta đến có ý đồ gì chỉ sợ đến kiếm chuyện với cô cho nên cô cẩn thận một chút à!"
Tô Bắc ở tại chỗ mà bình tĩnh, Tô Noãn?
Cô ta còn dám đến, mình còn chưa đi tìm mà ngược lại cô ta còn tìm tới tận cửa rồi.
Ngày mà có về nước nếu như không phải Tô Noãn không muốn cưới thì cô cũng không bị ép cưới đi Nếu đã đã đến tận cửa quán vậy cô sẽ phối hợp với cô
ta đến cùng!
Tô Bắc cô còn chưa từng sợ ai đâu!
Tôn Lệ Lệ nhìn Tô Bắc vẫn không nhúc nhích nghĩ rằng cô sợ rồi liền kéo tay Tô Bắc nói "Anne, hay là cô đừng vào nữa để tôi đi tìm bảo vệ đuổi cô ta đi!"
Tô Bắc bây giờ mới định thần cảm kích nhìn Tôn Lệ Lê một cái dù có thế nào người ta đối với cô đều là có ý tốt.
Cô mỉm cười nói "Không sao đâu, cô không cần lo lắng
để tôi vào gặp cô ta!" Tôn Lệ Lệ nhìn bộ dạng nhất quyết của Tô Bắc cũng chỉ có thể gật đầu "Vậy cô cẩn thận một chút!"
Tô Bắc đáp lại một tiếng liên đi hưởng đến phòng làm
việc.
Cô đến gần phòng làm việc liền nghe thấy bên trong
một hồi tiếng âm nhạc, đẩy cửa bước vào tiếng âm nhạc
cũng theo đó mà im bặt.
Tô Bắc mặt không cảm xúc nhìn chỗ ngôi của mình thấy vẻ mặt kiêu căng của Tô Noãn cười lạnh một tiếng, đúng thật là đem mình xem như không phải người ngoài
Tô Noãn ngẩng đầu gặp người bước vào, gương mặt kia với Tô Bắc đúng là giống nhau như đúc đang mang theo một tia căm hận cùng đố kị.
Tô Bắc vừa nhìn Tô Noãn liền không nhịn được vui mừng, may mà phong cách trang điểm của cô và Tô Noãn không giống nhau.
Nếu không thì nhìn vào khuôn mặt quen thuộc này cũng chịu không được mà nôn ra mất.
Tô Bắc bình tĩnh đi vào đưa tay đóng cửa không nhanh không chậm đi qua mà ngồi lên ghế sô pha không nói một lời.
Thời gian giống như ngừng lại.
Tô Noãn gắt gao nhìn chăm chăm Tô Bắc, trong lòng có tràn ngập sự không khuất phục đang kìm nén và không cam lòng!
Cô không muốn cưới cậu chủ nhà họ Lộ, lại bất ngờ làm cô hoàn toàn làm vừa gặp đã yêu Lộ Nam.
Cái này làm sao khiến cô cam tâm làm sao mà nuốt
xuống cục tức này?
Càng giận hơn là Tô Bắc lại là người đại diện cao cấp mà Lộ Nam đoạt được từ nước ngoài mang về, thân phận này đối với ngôi sao có chút tiếng tăm thật sự là gặp được mà không cầu được.
Trước khi biết thân phận của Tô Bắc cô vẫn một lòng nghĩ rằng lôi kéo cô Anne này một chút khiến cô ta trợ giúp mình biến sự nghiệp của cô bay đến tận trời.
Thế nhưng bây giờ biết được Tô Bắc chính là Anne bảo cô nịnh bợ Tô Bắc, trong lòng nhất thời có một loại cảm giác như ăn phải ruồi bọ vậy.
Tô Bắc cúi đầu nghịch điện thoại trực tiếp đem Tô Noãn hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Nếu cô đã thích chơi trò im lặng vậy thì tôi chơi cùng cô.
Dù sao hôm nay cũng khá nhàn rỗi.
Tô Noãn nhìn dáng vẻ không mặn không nhạt của Tô Bắc, thái độ bày mưu tính kể.
Trong lòng cô ta uất ức đến không chịu được.
Cuối cùng, cô ta nhịn không được rồi.
Cô ta từ trên ghế của Tô Bắc đứng dậy, nói châm biếm "Tô Bắc, mày không phải là ở nước ngoài độ đến mạ vàng thành cái gì đại diện cao cấp chó má gì đó sao! Ở trước mặt tao mày tỏ vẻ cái gì! Tao nói mày biết bất kể mày làm như thể nào ở trước mặt bố mẹ từ đầu đến cuối đều không bằng tao!"
Lông mi Tô Bắc có hơi có chút run rẩy.
Nói thật ra nếu như là năm năm trước Tô Noãn nói những này này, cô đơn thuần chắc chắn sẽ đau khổ đến tột
đỉnh.
Nhưng mà bây giờ trái tim của cô đã sớm bị đau đến tâm tàn ý lạnh.
Đau lòng...đã không còn cần thiết.
Cô thản nhiên nhìn Tô Noãn một cái khiêu khích nói "Rồi sau đó? Tôi làm người đại diện của tôi, tôi ra vẻ không ra vẻ liên quan đến cô à! Bố mẹ...ha ha hal:
Tô Bắc châm biếm nhìn cô ta "Thử hỏi tôi có ba mẹ sao?
Nói cho cô biết Tô Noãn cứ xem bọn họ bây giờ có muộn nhận tôi, tôi cũng không muốn phản ứng với họ đâu!" Năm năm trước cô xác thực bị thương rất sâu.
Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện*88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN.
Các bạn hãy quay trở lại T*ruyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Nhưng mà đây không phải năm năm sau khi bị bọn họ khiếp sợ kế sao.
Là bố mẹ ruột nhưng kết hợp lại tính kế để cô cưới thay.
Trước giờ đều không hề hỏi cô có đồng ý hay không.
Buồn cười biết bao, vô lý biết Chuyện như vậy bọn họ đều có thể làm ra được, bọn họ
vẫn còn xứng đáng làm bố mẹ sao?
Tô Noãn tức giận: Bắc, mày không phải bởi vì cưới được Lộ Nam nên bây giờ liền đem người nhà không coi ra gì sao? Bọn họ là bố mẹ ruột của mày mà mày lại đại nghịch bất đạo như vậy sẽ bị báo ứng đấy!"
Tô Bắc không mặn không nhạt phản bác lại "Nếu cô
không nói thì tôi thiếu chút nữa quên