Lúc tắm, Tô Bắc tiện tay nhét hết tất cả quần áo vào máy giặt.
Khi tắm xong cô mới phát hiện ra cô chẳng mang theo thứ gì tới đây! Tô Bắc chết lặng, cô chỉ muốn đâm đầu vào tường chết
quách đi.
Cô không nói không rằng, lặng im nhìn bồn tắm, ông trời không thể đối tốt với cô chút sao?
Cô nhìn vào kệ bên cạnh phòng tắm, xếp ngay ngắn với hai chiếc khăn tắm.
Cô lấy một cái lên để che đi những phần quan trọng trên cơ thể đã, sau đó quay lại phòng lấy quần áo.
Cuối cùng, cô buồn bã phát hiện ra, che được phần trên thi không che được phần dưới, che được phần dưới, phần trên lại bị lộ.
Tô Bắc lúc này muốn khóc cũng khóc không nổi.
Ai có thể giúp được cô chứ!
Cô nghĩ tới Lộ Nam, nhưng giờ chắc anh vẫn đang ở bên ngoài, nghĩ vậy Tô Bắc không nhịn được nỗi giận.
Màn lộ hàng này lại dùng cái khăn nhỏ như vậy.
Ngay cả khi phần thân trên không cần che lại, khăn tắm cũng đến nỗi nhỏ như vậy.
Tiết kiệm vải cũng không cần tiết kiệm đến mức đấy
Tô Bắc nhìn chiếc khăn tắm một hồi lâu.
Đột nhiên đầu cô nảy lên một ý tưởng.
chú!
Cô nhanh chóng lấy chiếc khăn tắm còn lại ra khỏi kệ
Một chiếc che nửa thân trên, chiếc kia làm thành cái váy nhỏ, che nửa thân dưới.
Tô Bắc soi mình qua gương, nhìn làn da trắng nõn của mình, cô ngượng ngùng họ lên hai tiếng.
Nếu cô cứ thể đi ra, Lộ Nam có cười vỡ bụng không!
Cô suy nghĩ một chút, định không lãng phí thêm thời
gian nữa.
Chưa biết chừng, Lộ Nam đã quay về phòng rồi.
Cũng có thể anh ấy đang ở trong phòng sách.
Cô lấy hết can đảm, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Cửa vừa mở, cô cũng sững người lại.
Cô thấy Lộ Nam đang ngồi trên sofa một cách nghiêm
Tay anh cầm một cuốn tạp chí
Thấy động, anh liền ngẩng lên nhìn.
Tô Bắc đứng trước cửa phòng tắm, thoáng chút không
tự nhiên.
lời.
Nhìn thấy bộ dạng của Tô Bắc, Lộ Nam nói không nên
Đôi chân dài thon gọn, thêm cả làn da trắng như tuyết
của Tô Bắc chả kiêng nể gì mà cứ lộ liều như vậy, làm tình cảm trong Lộ Nam cũng đong đầy hiện lên qua ánh mắt.
Hai má Tô Bắc đỏ ửng không biết là vì nước nóng hay là
vì ngại.
Cô đưa mắt nhìn Lộ Nam, ánh mắt có chút không tự
nhiên.
Tô Bắc vừa giữ lấy khăn tắm, vừa nhanh chóng chạy về
phòng mình.
Lộ Nam vẫn ngồi trên sofa nhìn cô một cách không cảm
xúc.
túc.
thể cứ tiếp tục như vậy!
Trai đơn gái chiếc cùng sống chung một mái nhà.
Nếu như lại gặp một tình huống khó xử như vậy trong tương lai, cô phải làm thế nào?
Tô Bắc nghĩ tới nghĩ lui một hội cũng không hiểu vì sao.
Cô ấy bực bội vò đầu bứt tai ngã xuống giường.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc xông vào phòng.
khỏe môi anh khẽ nhếch lên.
Vừa nãy mặc dù chỉ liếc nhìn qua được mấy giây, nhưng mọi đường nét trên cơ thể của Tô Bắc đã được anh khắc sâu trong lòng.
Thân hình...cũng được đẩy
Đoán chừng, nếu như Tô Bắc biết được những suy nghĩ này của Lộ Nam nhất định sẽ mắng chết anh.
Ngày thứ hai lúc Tô Bắc tỉnh dậy
Cô đoán Lộ Nam chắc đã đi rồi.
Cô lén lút thu dọn đồ đạc như một tên trộm, lặng lẽ mở
cửa.
Cô ló đầu ra khỏi cửa và nhìn xung quanh một lúc lâu, chắc chắn rằng không có ai rồi mới dám bước ra ngoài.
Kết quả, cô vừa đi được hai bước thì một âm thanh quen
tại cất lên.
“Chào buổi sáng Tô Bắc!”
Tô Bắc sợ hãi suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất Cô miễn cưỡng xoay người rồi từ từ quay lại, nhìn Lộ
Nam lạ thường.
“Anh vẫn chưa đi à?"
Lộ Nam nhíu mày.
“Tôi chưa đi lạ lắm à?"
Tô Bắc nuốt nước bọt nghĩ, tốt thôi, anh ta đi hay không, thực sự không liên quan tới mình.
Chỉ là cô ấy đã quả xấu hổ vì chuyện đêm qua, cô sợ răng sáng sớm gặp nhau cô sẽ khó xử.
Vì thế, cô mới cố tình dậy muộn hơn một chút.
Thật bất ngờ, Lộ Nam hôm nào cũng đi sớm lại không
đi hôm nay.
Cô cười gượng gạo.
“Thật kỳ lạ!”
Lộ Nam lạnh lùng nhìn cô.
“Đến ăn sáng đi!"
Có vẻ anh ta đã chọn cách quên đi chuyện tối qua.
Tô Bắc nghĩ rằng, nếu như anh đã coi như chưa xảy ra chuyện gì thì cô hà tất phải tự chuốc lấy phiền não chứ Nghĩ vậy, cô nhanh chóng đến bàn ăn, xem xem hôm
nay ăn gì.
Nhìn các món ăn phụ và chảo trên bàn, Tô Bắc thèm thuồng nuốt nước miếng.
Cô cười nhìn Lộ Nam.
“Anh mua à?
Lộ Nam bực bội nhìn cô.
“Những thứ này cũng cần phải mua à? Hơn nữa đồ mua về có sạch sẽ, vệ sinh như thế này không?"
Tô Bắc kinh ngạc đến mức suýt rơi cắm
“Nói như vậy, là do anh làm à?”
Lộ Nam nhướn mày đắc ý, nói với giọng kiêu ngạo.
“ờ! Cho em một cơ hội, nếm thử đi!”
Tô Bắc đưa mắt nhìn Lộ Nam.
Nghĩ thầm đã là bữa sáng không mất tiền thì cô tội gì mà không ăn.
Nghĩ vậy cô nhanh chân kéo ghế ra ngồi ăn sáng.
Cô ăn thử cháo trước, mới thử một miếng cô đã phải ngạc nhiên suýt xoa.
Lộ Nam thực sự có thể nấu ra món cháo ngon như thế
này ư?
Dang vẻ ngạc nhiên của Tô Bắc làm Lộ Nam càng thêm
thích thú.
Anh cũng thong thả ngồi xuống dùng bữa.
Còn Tô Bắc cũng dần định thần lại tiếp tục thưởng thức
bữa sáng.
Hai người ăn sáng trong chưa đầy 10 phút.
Thực ra Tô Bắc không muốn dối lòng.
Mùi vị của bữa sáng hôm nay thực sự quá tuyệt vời.
Cô cứ nhai ngấu nghiền như thể bị bỏ đói mấy kiếp vậy! Chẳng qua trước mặt Lộ Nam cô còn phải giữ ý giữ tử.
Ăn xong, Tô Bắc lấy chiếc túi xách trên sofa định đi làm.
Lộ Nam từ lúc ăn sáng tới giờ vẫn im lặng không nói, giờ đột nhiên hét lên một tiếng.
“Tô Bắc”
Tô Bắc sững người, buộc phải quay lại.
Thật đúng là há miệng mắc quai
“Sao vậy?” Tô Bắc cười tít mắt nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam nhẹ nhàng nói:
“Dù sao sau này chúng ta cũng cùng làm việc trong một công ty, tôi có thể miễn cưỡng cho em đi nhờ.
Có điều, em đừng có nói lung tung gì ở công ty.
Tô Bắc cười gượng gạo.
“Nói lung tung? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì đâu? Tôi không rảnh!”
Lộ