Tô Bắc thấy Lộ Nam cứ thế dỗ dành bà nội.
Cô cúi đầu, không nhịn được khinh thường.
Bà già, bà cứ đợi cháu trai bà một mình đẻ ra chất nội cho bà đi
Lộ Nam rất biết cách nói chuyện, một lúc sau đã khiến Mục Niệm Ảnh cười tí mắt rồi.
Cơm tối đã xong, cả gia đình di chuyển đến bàn ăn.
Lộ Nam và Lộ Tây Tây một trái một phải ngồi bên cạnh Mục Niệm Ảnh.
Lộ Hướng Viễn và Tôn Tịnh Di ngồi cạnh Lộ Tây Tây, Tô Bắc ngồi cạnh Lộ Nam.
Sau khi giúp việc đưa đồ ăn lên, Lộ Nam đưa tay lấy hai món ăn ở trong đó đặt xuống trước mặt Mục Niệm Ảnh.
Anh vui vẻ nói: “Bà nội, đây là món con làm, bà thử xem
sao!”
Sau khi Mục Niệm Ảnh đưa thức ăn vào miệng thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
"Tiểu Nam, ngon lắm, khó có ai hiểu thảo được như con, về nhà còn làm đồ ăn cho bà nội
Lộ Nam cười đáp: “Việc con nên làm mà!”
Tô Bắc phát hiện Lộ Nam về nhà cười với Mục Niệm Ảnh nhiều hơn khi ở công ty.
Thấy Mục Niệm Ảnh khen không ngớt miệng hai món ăn
mà Lộ Nam làm, đợi đến khi món ăn chuyển đến trước mặt
Tô Bắc, cô cũng gặp một miếng.
Tô Bắc cúi đầu thử một miếng liền sững người.
Quả nhiên...!rất ngon
Chẳng trách mà Mục Niệm Ảnh lại khen ngon, mùi vị đúng là không phải là ngon ở mức bình thường.
Không ngờ tay nghề của Lộ Nam lại tốt như thế.
Cô vốn
cho rằng anh chỉ biết là đồ ăn sáng thôi.
Đúng là rất ít thấy đàn ông biết nấu cơm
Những người đàn ông có thể nấu ăn ngon như thế này lại càng hiếm thấy
Tô Bắc không nhịn được cộng cho Lộ Nam thêm một điểm.
Sau đó, vì luôn có mặt Lộ Nam nên Mục Niệm Ảnh
không soi mói Tô Bắc nữa.
Lúc rời khỏi nhà họ Lộ, Mục Niệm Ảnh tiền hai người ra mãi ngoài cổng.
Nhìn ánh mắt lưu luyến của bà ta, khóe miệng của Tôi
Bắc giật giật.
Nghiêm trọng đến thế sao? Làm như là cả đời này không gặp lại vậy.
Tô Bắc lên xe trước, nghe thấy Mục Niệm Ảnh nói với Lộ
Nam: “Tiểu Nam, ngày mai là cuối tuần, hay là con về nhà ăn Chất giọng của Lộ Nam rất trong và sáng, anh chầm chậm nói: “Bà nội, con cũng muốn về lắm, nhưng ngày mai
c di!"
con phải đến nhà họ Tô, con đã nói với giám đốc Tôi rồi!” “Giám đốc Tô? Con nói là Tô Vân Thiên sao?” Mục Niệm
Ảnh hỏi.
Bàn tay Tô Bắc vịn ở cửa khựng lại.
Lộ Nam “vàng” một tiếng rồi nói tiếp: “Vâng, là ông ấy, bà nội, bà vào nhà đi, con về đây!”
Lộ Nam nói xong thì đi ra xe.
Tô Bắc nhìn qua gương chiếu hậu thấy biệt thự nhà họ Lộ xa dân mới hoàn toàn thở phào.
Về nhà họ Lộ ăn cơm đúng là nguy hiểm thật.
Lộ Nam cảm thấy thất bại khi ở trước mặt Tô Bắc.
Tô Bắc dứt khoát đẩy anh ra, vậy tại sao ban đầu cô lại đồng ý gả cho anh chứ?
Đúng là ban đầu anh xem thường Tô Bắc, nhưng Tô Bắc càng bài xích thì anh lại càng không nhịn được muốn đến gần cô.
Hoặc là, giống như người ta thường nói, thứ không có
được mới là tốt nhất
Lộ Nam cười khổ, con người đúng là không có tự trọng! Suy nghĩ của Lộ Nam hơi mơ hồ.
Bằng nhiên anh nghe thấy giọng nói của Tô Bắc.
Cô nói: “Lộ Nam, ngày mai chúng ta thật sự phải về nhà họ Tô lại