Tô Bắc và Lộ Nam vừa xuống xe, Tô Noãn liền chạy tới, cô ta thân thiết khoác tay Lộ Nam, toàn thân dường như đã dán chặt vào người anh tới nơi rồi vậy.
Tô Bắc không biết nói gì, cô lặc lặc đầu, rõ ràng là bị bệnh rồi! Lẽ nào Tô Noãn không biết Lộ Nam là anh rể của cô ta chăng?
Lộ Vân Thiên vui vẻ cười nói hướng về phía Lộ Nam, khuôn mặt ông ôn hòa, điềm đạm:
“Lộ Nam à, các con đều tới rồi, mau vào nhà ngôi đi!
Nói xong, ông liếc mắt sang nhìn Tô Noãn.
Tô Noãn càng hồ hởi hơn, cô ta nheo nheo mắt cười: “Anh rể, cuối cùng anh cũng về rồi.
Lộ Nam nghiêng người nhìn cô ta, anh bực dọc nằm lấy
cánh tay đang khoác trên tay mình buông ra, sắc mặt không
chút biểu cảm mà nói:
“Xin lỗi, tôi mắc bệnh sạch sẽ!" Nói xong, anh tiến về phía Tô Bắc rồi nhẹ giọng âu yếm nói với cô, “Đi nào, chúng ta mau vào nhà em thôi!”
Trong lòng Tô Bắc sắp nở hoa tới nơi rồi.
Tuy rằng Tôi Vân Thiên và Tô Noãn đối với anh và đối với cô không cùng một thái độ, thế nhưng thấy Tô Noãn trước mặt anh mà cay cú như vậy, cô thật sự không thể không vui mừng.
Chỉ cần nghĩ tới Tô Noãn vừa xong nghe thấy Lộ Nam nói như vậy, biểu cảm như vừa ăn trúng phải ruồi như vậy cô đã cười đến phát điên rồi.
Tô Bắc vẫn chưa cười đủ thì đã bị hành động tiếp theo của Lộ Nam khiến cô kinh ngạc.
Tô Nam sau khi dứt lời liền đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô, Tô Bắc tròn mắt sững sờ.
Lộ
Nam không để Tô Noãn chạm vào anh mà lại chủ động tới nằm tay cô, đây chẳng khác nào một cái tát mạnh vào mặt Tô Noãn.
Đã lâu lắm rồi cô mới có được cái cảm giác sung sướng đến tột độ thế này! Tô Bắc nheo mắt cười, cũng theo đó mà năm chặt lấy bàn tay của Lộ Nam.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt như vậy, sắc mặt có chút thay đổi, Lộ Nam mà lại không mặt tiểu Noãn chút nào sao? Chỉ có điều, thái độ của anh dành cho Tô Bắc, quả nhiên khiến ông không khỏi bất ngờ.
Lẽ nào trong trái tim Lộ Nam, Tô Bắc đã trở nên quan trọng đến vậy ư? Ban đầu, lúc trù tính gả Tô Bắc cho Lộ Nam, ông đã cho rằng Tô Bắc chỉ là một thứ đồ vô dụng bỏ đi.
Nhưng ai ngờ rằng, sự việc lại có mức chuyển biến lớn đến thế này.
Tô Vân Thiên quả nhiên là một lão hồ ly tinh, cho dù trong lòng ông có nghĩ thế nào thì vẻ bề ngoài ông vẫn giữ nguyên được nụ cười trên môi như cũ.
* Tới đây Lộ Nam, dắt tiểu Bắc vào trong nhà đi, mẹ con đã chuẩn bị rất nhiều món mà các con thích ăn rồi
Lộ Nam sững người lại.
Mẹ anh ư? Là đang nói anh sao? Cũng đúng, anh và Tô Bắc kết hôn rồi, đây cũng là lẽ tự nhiên.
Chỉ có điều nghe Tô Vân Thiên nói ra như vậy, anh nhất thời có chút không thích ứng.
Thế nhưng, anh cũng không hề để lộ ra bên ngoài mặt, anh gật đầu, sau đó quay sang nói với Tô Bắc:
“Anh mua chút quà để ở phía sau xe, chúng ta lấy vào bây giờ sao?”
Nghe xong lời của Lộ Nam, Tô Bắc sửng sốt.
Người này rốt cuộc là từ hành tinh nào tới vậy, anh đã tới nhà người khác làm khách bao giờ hay chưa? Đã thấy ai ăn cơm xong mới ra xe mang quà vào chưa? Hay là anh căn bản không hề muốn tặng quà, chỉ là thuận miệng nói ra vậy thôi, mọi suy nghĩ trong đầu cô lúc này rối tung lên.
Ngay sau đó, cô liền nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói:
“Dù sao cũng đã mua rồi, vậy thì tất nhiên phải là bây giờ mang vào chứ.
Anh phải biết rằng chúng ta đã kết hôn rồi, đây là lần đầu về cửa!".
Tô Bắc nhấn mạnh hai chữ “Về cửa, đến Tô Vân Thiên và To Noãn cũng đều nghe thấy.
Nhìn Tô Bắc và Lộ Nam ríu rít thân mật với nhau, nhất cử nhất động đều để lộ ra sự ngọt ngào, trong lòng Tô Noãn vô cùng khó chịu.
Cô không tin Lộ Nam thật sự thích Tô Bắc, họ mới chỉ kết hôn có vài ngày, chắc chắn sẽ không thể nhanh thể được! Cô không ngừng tự an ủi bản thân, cô vẫn sẽ còn cơ hội.
Tô Bắc và Lộ Nam từ phía sau xe lấy quà mang ra, Tô Vân Thiên cũng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, ông tỏ vẻ không vui:
“Đến thì đến thôi, dù sao cũng là về nhà con, còn mang nhiều đồ tới vậy để làm gì?”
Thật nực cười, Tô Bắc thầm nghĩ.
Nếu đã không để mang đồ tới, vậy ông còn niềm nở nhận như vậy làm gì? Xin hỏi mấy chữ “không cần mặt mũi viết thế nào, thì tuyệt đối đã được khắc lên gương mặt của Tô Vân Thiên ngay lúc này.
Sau khi quay vào phòng khách, Tô Noãn liền ghé sát vào tại Tô Vân Thiên thì thầm gì đó.
Sắc mặt ông có chút do dự, nhưng ngay sau đó cũng từ từ gật đầu.
Tô Noãn đi thẳng lên tầng, Tô Vân Thiên giải thích:
“Tiểu Noãn hơi mệt nên tôi để nó lên tầng nghỉ ngơi.
Trên gương mặt của Tô Bắc và Lộ Nam không chút biểu cảm, cũng không hề có phản ứng gì, Tô Vân Thiên ngượng cười.
Ông tiếp tục nói:
“Tiểu Bắc, con mau vào phòng bếp xem mẹ con có cần giúp đỡ gì hay không đi, để bố đưa Lộ Nam đi thăm quan nhà mình một vòng!”
Tô Bắc cũng chẳng hề muốn tiếp tục ở cùng họ nữa, Lộ Nam thì sâu thẳm khó đoán, hờ hững bình thản.
Còn Tô Vân Thiên lòng dạ hiểm ác khó lường, hết lần này tới lần khác đều muốn lợi dụng cô.
Nhìn thấy hai người họ cô đã cảm thấy mệt rồi, cô cong miệng nói:
“Vậy con không làm phiên hai người, con xin phép ra ngoài trước!"
Tô Bắc không hề đi tới phòng bếp mà ngược lại, cô ra ngoài hít thở không khí.
Nhìn theo bóng lưng của Tô Bắc rời đi, biểu cảm trên gương mặt của Lộ Nam dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó, Tô Vân Thiên liền nhìn anh nói:
“Lộ Nam à, đây là lần đầu con về nhà, để ta dân con đi thăm quan một chút nhé." Lộ Nam vốn định nói anh không hứng thú, nhưng không
rõ nghĩ thế nào anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
“Vậy thì tranh thủ đi thôi!”
Dẫu sao đây cũng là nơi mà Tô Bắc đã từng sinh sống, Tô Vân Thiên dẫn Lộ Nam đi xem một vòng ở tầng một, sau đó liền đưa anh lên tầng hai.
Đi tới căn phòng ở ngay đầu cầu thang, ông liền đưa tay ra mở cửa, ông cười nói:
“Đây là phòng của tiểu Bắc, biết các con sẽ tới nên ta đã đặc biệt cho người tới quét dọn rồi, con mau vào xem đi!”
Lộ Nam “Ừ” một tiếng, đi theo Tô Vân Thiên vào trong.
Nhưng vừa bước vào, Tô Vân Thiên đột nhiên ôm lấy bụng, sắc mặt tỏ ra đau đớn.
“Lộ Nam, con cứ tự nhiên, ta đi vệ sinh một lát
Tô Vân Thiên nói xong lập tức quay người ra ngoài.
Lúc đi ra ông ta còn đưa tay đóng cửa lại, Lộ Nam liền đi tới vặn cửa, quả nhiên phát hiện cửa không mở được nữa, sắc mặt