Ở tòa chung cư bên này rõ ràng có thể nhận thấy có điều khác biệt so với tòa mà Lộ Nam đang ở.
Tuy ở cùng một tiểu khu thế nhưng ở tòa của anh cao cấp hơn một bậc, mỗi tầng là một hội dân độc lập, diện tích rất lớn.
Còn ở bên này mỗi tầng lại có tới ba hộ
Lộ Nam đứng trong thang máy sốt ruột, anh nhìn chăm chăm lên phía dòng số màu đỏ chạy tự động trên cửa thang máy.
Nói như vậy thì hôm nay anh phải tới tìm tất cả mười hai hộ dân mới có thể tìm được ra Tô Bắc.
Anh nhìn vào dòng số đang không ngừng tăng lên, cuối cùng cũng dừng lại ở tầng sâu, anh liên nhanh chóng đi ra.
Nhìn vào ba số nhà không giống nhau, Lộ Nam nghĩ ngợi, rồi đi về phía căn hộ ở giữa có diện tích lớn nhất.
Anh dứng ở cửa ấn hai hồi chuông
ở phía trong.
Tô Bắc vừa cởi giày ra định đi vào thăm Tô Hàn.
Tô Hàn kể từ khi từ bệnh viện trở về thì dạo gần đây đều không chịu khó ăn cơm, cô vừa gọi một tiếng:
“Tiểu Hàn, mẹ tới rồi đây!” Thì ngay sau đó liên nghe tới tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Bắc chợt sững người lại, tại sao lại có người ẩn chuông cửa nhà họ được cơ chứ? Cô nhìn một lượt, Diệp Đình Lạc đang ở trong bếp nấu cơm, cặp mày chau lại.
Không phải chứ, ngoại trừ Diệp Đình Lạc ra thì còn có ai tới đây được nữa chứ! Vấn đề là Diệp Đình Lạc bây giờ vẫn đang ở trong bếp, trong lòng Tô Bắc không khỏi thấp thỏm lo lắng.
Cô đi chầm chậm về phía cửa, nhìn trộm qua mắt mèo xem người đang đứng ở phía ngoài.
Không nhìn thì sẽ không lo, nhìn rồi thì suýt chút nữa đã dọa chết cô.
Người ở ngoài cửa chẳng phải chính là Lộ Nam sao? Tô Bắc đưa tay ôm lấy đầu, sắc mặc sợ hãi và hoảng loạn, tiếp theo phải làm sao đây, Lộ Nam quá nhiên đã tìm tới cửa rồi! Không lẽ anh đã đi theo cô tới đây sao, Tô Bắc càng nghĩ càng rối
Đúng lúc đó, Tô Hàn từ trong phòng đi ra, thấy dáng vẻ của Tô Bắc như vậy, mặt ủ mày chau gọi lên một tiếng:
“Mẹ, mẹ về rồi!!”
Kể từ sau khi cậu bé lâm bệnh, ngày nào mẹ cũng tới nhà thăm, điều này khiến Tô Hàn rất vui.
Thế nhưng lần trước bị ngộ độc thực phẩm đã lưu lại cho cậu một cái bóng rất lớn, do vậy gần đây đều không dám ăn uống linh tinh.
Tô Bắc nhìn thấy Tô Hàn đi tới, liền nhanh tay ra hiệu cho cậu bé giữ im lặng.
Tô Hàn có chút khó hiểu, cậu bé đi tới bên cạnh Tô Bắc, nghi ngờ hỏi:
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Tô Bắc lấy lại bình tĩnh, cô cúi đầu ôm Tô Hàn lên ghế sofa, khẽ giọng nói: “Tiểu Hàn, tên đại ma vương kết hôn với mẹ tìm tới đây rồi, mẹ nghĩ là do anh ta đi theo mẹ tới đây.
Bây giờ anh ta đang ở ngoài cửa ấn chuông, con nói xem mẹ có nên mở cửa hay không đây?” Sắc mặt Tô Bắc đầy lo lắng, cô cháu mày nói: "Con nói xem, mẹ mà mở cửa anh ta nhất định sẽ phát hiện ra sự tồn tại của con, nhưng nếu như không mở, lỡ như anh ta đi điều tra thông tin về căn nhà, chắc chắn sẽ điều tra ra nhất nhiều thứ, tới lúc đó phải làm sao đây?”
Tô Hàn sững sở, người đàn ông này quả thực bám theo mẹ khá sát.
Cậu bé nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
“Mẹ, mẹ đi thang máy lên đây đúng
không?" Tô Hàn vừa dứt lời thì tiếng chuông lại được vang lên lần nữa.
Tô Bắc lo lắng gật đầu: "Đúng vậy!
Tô Hàn đảo mắt nhìn, gian xảo nói:
"Vậy thì quá đơn giản rồi! Chỉ cần không phải là anh ta đi cùng thang máy với mẹ, vậy thì nhất định anh ta vẫn chưa biết mẹ ở đâu, cùng lắm cũng chỉ là nghi ngờ mẹ xuống ở tầng sáu mà thôi.
Đừng lo lắng mẹ à, chúng ta phải thật bình tĩnh
Gương mặt Tô Bắc đột nhiên vui tươi hắn len, cô ôm chầm lấy Tô Hàn, chu môi hôn cậu bé một cái, cô mừng rỡ nói:
“Tiểu Hàn, con đúng là “bộ tham
mưu" của mẹ mà!" Tô Hàn lau lau nước bọt trên má, lườm Tô Bắc một cái
"Mẹ, mẹ mau vào phòng đi, tiếp theo cứ giao cho con và chị Đình Lạc là được rồi!"
Tô Bắc gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ.
Tô Hàn đi về phía Diệp Đinh Lạc đang nấu cơm ở trong bếp nói vài câu, Đình Lạc gật gật đầu đi ra mở cửa.
Giây phút mà cánh cửa được mở ra, Diệp Đình Lạc liền cảm thấy có gì đó không chân thực cho lắm.
Dạo gần đây sao có thể được gặp nhiều người đẹp trai như vậy được chứ, có phải cô đang mơ hay không đây.
Chợt nhớ tới điều mà Tô Hàn vừa dặn, cô lịch sự hỏi:
“Xin hỏi anh tới đây có chuyện gì sao? Lúc nãy tôi mái trong bếp nấu cơm nên không nghe thấy tiếng chuông cửa
Lộ Nam cũng chẳng hề để tâm, anh tùy ý hỏi:
"Cô là chủ nhà sao?"
Diệp Đình Lạc vội vàng lắc đầu:
"Không phải ạ, tôi là bảo mẫu của nhà này.
Xin hỏi anh tìm chủ nhà của tôi là có chuyện gì sao? Tôi có thể giúp anh chuyển lời tới họ!"
Lộ Nam nghĩ ngợi, vốn dĩ định tìm cớ nào đó để vào trong xem sao, ai ngờ rằng vào đúng lúc này, một cánh cửa phòng khác lại được mở ra.
Tô Hàn dụi dụi hai mắt, bộ dạng như vẫn chưa hề tỉnh ngủ, ngái ngủ lên tiếng nói: “Chị Đinh Lạc, chị đứng ở cửa làm gì
the a?"
Diệp Đinh Lạc dựa theo lời dặn lúc nãy của Tô Hàn đáp lời:
"Ở bên ngoài có người hình như tới tìm bố em thì phải l
Cánh tay đang dụi mắt của Tô Hàn bỗng nhiên dừng lại, cậu bé lê đôi chân nhỏ từng bước từng bước đi về phía cửa ra vào.
Cậu bé nhìn Lộ Nam, lễ phép nói:
“Chào chủ, chủ tìm bố cháu sao? Bố cháu bây giờ không ở nhà rồi a!”
Lộ Nam hơi sửng sốt, chính là đứa bé này! Anh đã có ấn tượng với Tô Hàn, một khoảng thời gian trước đây lúc mà anh ăn cơm với Tô Bắc xong rồi xuống nhà tán bộ đã gặp cậu bé này.
Anh còn nhớ lúc đó Tô Bắc đã nói với cậu bé vài câu gì đó, có thể nhìn ra, Tô Bắc rất thích trẻ con.
Tô Bắc đứng ở trong phòng, cô áp tại lên cửa nghe ngóng giọng nói ở bên ngoài truyền vào.
Trong lòng cô không khỏi lo lắng, e sợ Tô Hàn sẽ để lộ điều gì.
Lộ Nam dướn cổ nhìn vào bên trong rồi từ từ nói:
“Nếu như người lớn không ở thì chú đi trước đây!” Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu.” Sau này, khi mà trong