Tô Bắc “Ừ” một tiếng, cô nói:
"Lộ Tổng đã nói như vậy thì em cũng không có quyền được từ chối rồi, vậy em còn có thể nói gì được nữa sao?
Lộ Nam tức giận, người phụ nữ này đang muốn thách thức giới hạn của anh ư? Anh nghiến chặt răng nói:
“Nếu đã không thể nói gì rồi thì đừng nói nữa, bảy giờ tối nay, đúng giờ ở phòng làm việc đợi anh là được!" Dứt cầu, Lộ Nam liên dập máy.
Lộ Nam sợ rằng bản thân không thể nhẫn nhịn được nữa, lửa giận bùng bùng sẽ đi tới phòng làm việc của Tô Bắc mà vứt cầu xuống tầng.
Tô Bắc nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đã bị ngắt, cô bật cười.
Ngắt điện thoại đi, tất nhiên cô cũng không có quyền nói gì được rồi.
Dẫu sao người ta cũng là giảm đốc mà, ai bảo người ta là cấp trên cơ chứ! Tô Bắc lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục chọn kịch bản.
Trước khi Cổ Thiến Doanh hoàn thành tập luyện, cô nhất định phải giúp cô ấy chọn một kịch bản tốt nhất.
Hơn nữa còn phải là loại mà có thể giúp cô ấy đánh dấu được tên tuổi, như vậy mới có thể ở trong giới giải trí xuất đầu lộ diện.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nhìn lên cũng đã gần bảy giờ tối, Tô Bắc vẫn ngồi nguyên như cũ trong phòng làm việc chờ Lộ Nam.
Lộ Nam đã nói rồi, vậy thì theo anh vậy, dù sao cũng không chết được người mà
Chưa tới bảy giờ mà Tô Bắc đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.
Cô dòng tai, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên tiếng bước chân ấy là đang đi về phía phòng làm việc của cô.
Tô Bắc lập tức lấy lại tinh thần chiến đấu trong người, đối mặt với Lộ Nam, cô bắt buộc phải giữ vững được trạng thái ấy.
Nếu không đợi tới lúc anh ăn sạch cô rồi mà cô còn chưa hề hay biết.
Tô Bắc mải mê suy nghĩ, sau đó liền nhanh chóng lắc lắc đầu,
Cánh cửa phòng làm việc được bật mở ra, Lộ Nam cứ thế đi thẳng vào bên trong.
Tô Bắc trợn tròn mắt, không biết gõ cửa sao? Người đàn ông này quả thật là ngạo mạn, phép lịch sự của anh bị chó gặm mất rồi hay sao?
Lộ Nam lạnh lùng nhìn về phía Tôi Bắc: "Đi thôi!”
Tô Bắc lườm anh một cái, sau đó xách túi đứng dậy, đi theo Lộ Nam.
Suốt dọc đường, cả hai người đều không nói gì với nhau cả.
Tô Bắc nhìn ra phía ngoài xe, cảm thấy có gì đó không đúng, cô đưa tay lay lay chân Lộ Nam
“Này, Lộ Nam, anh đưa em đi đầu vậy? Ở gần đây có chỗ làm tiệc ư?”
Lộ Nam ngạc nhiên nhìn cô, sắc mặt có chút khinh thường, anh nói: “Da tiệc được tổ chức tại khách sạn
Để Tước!”
Nhắc tới khách sạn Đế Tước, toàn thân Tô Bắc đột nhiên cứng đờ lại, cô từ từ rút tay khỏi người Lộ Nam, mắt hướng về phía trước, một câu cũng không phát ra.
Lộ Nam bất lực thở dài, anh quả thật đã quên mất rằng cô đã từng xảy ra chuyện gì ở đây.
Anh nghĩ ngợi một lát, đánh lạc hướng Tô Bắc:
"Sao? Bây giờ không gọi anh là Lộ Tổng nữa à?"
Tô Bắc bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, nhìn Lộ Nam mà nói:
“Nếu anh đã thích em gọi anh là Lộ Tổng như thế, vậy thì sau này em sẽ chỉ gọi anh là Lộ tổng thôi.
Lộ Tổng, anh mãn nguyện chưa ạ?
Thấy dáng vẻ khoa chân múa tay như lại đang muốn tuyên chiến với anh của cô, Lộ Nam liền cảm thấy cô dường như đã sống lại rồi.
Anh liếc mắt nhìn Tô Bắc một cái:
"Chỉ cần em vui thì anh có gì không vui đâu!”
Tô Bắc nhìn về phía trước, cô không nhịn được mà lại lên tiếng hỏi:
“Anh rốt cuộc đưa em đi đầu thế anh đừng nói là địa điểm của buổi tiệc là ở khách sạn Để Tước nhé.
Hướng đi bây giờ của anh càng đi càng xa rồi đó!"
Lộ Nam chẳng hề nhìn cô đã nói
luôn: “ồn ảo! Anh không biết phương hướng sao? Em nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi, thích hợp đi tới tham gia dạ tiệc không?"
Tô Bắc cúi đầu nhìn, do buổi sáng nay cô phải ra ngoài nên cô đã cố tình mặc đồ thể thao cho dễ chịu.
Chỉ có điều, mặc như thế này thì e rằng thật sự đến cửa của phòng tiệc cũng không vào được mất.
Nói như vậy, anh đang muốn đưa cô đi thay đổi trang phục ư?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Bắc, Lộ Nam đã đưa Tô Bắc tới một tiệm hóa trang.
Anh cứ thể giao cô cho một người đàn ông diêm dúa lòe loẹt, gương mặc không cảm xúc nói:
“Lý Sắt, cô ấy giao cho cậu đấy, ba mươi phút sau chỉ cần có thể đưa tới gặp người khác là được.
Lý Sắt ống eo cười một tiếng:
"Lộ tổng, anh yên tâm đi, đảm bảo vừa ý anh!”
Tô Bắc đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, tại tại cô lại có một cảm giác gì đó sai sai khi nghe thấy những từ như phục vụ đặc biệt, đảm bảo vừa ý cơ chứ!
Tô Bắc bị người đàn ông đó kéo vào một phòng thử đồ, liên tục thay tới mấy bộ lễ phục.
Cuối cùng, khi cô mặc lên một bộ lễ phục màu xanh da trời, Lý Sắt mới gật đầu mãn nguyện.
Anh ta cười tươi nhìn cô:
“Ok rồi, chọn bộ này đi!” Dứt lời, anh ta liền kéo Tô Bắc ngôi xuống trước gương trang điểm, bắt đầu hóa trang cho cô.
Tô Bắc bình thường đã nhìn quen cách nhà tạo mẫu thay đổi ngoại hình cho các minh tinh nổi tiếng, nhưng đổi lại là cô bị người khác tổ tô vẽ vẽ trên mặt, cô cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Khó khăn lắm Lý Sắt mới trang điểm xong cho cô, anh vui vẻ nói:
“Xong rồi, bây giờ cô có thể mở to hai mắt ngắm mình trong gương rồi đó!"
Tô Bắc từ từ mở mắt ra, vẻ đẹp của người con gái trong gương thật khiến người ta phải động lòng.
Cô như không tin vào mắt mình lúc này, đây thật sự là cô sao? Chẳng trách sao mọi người đều thường nói rằng "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vi phân quả nhiên đẹp đến vậy! Tôi Bắc đứng dậy, cô đang định đi ra ngoài thì Lý Sát chợt cản lại
"Đứng lại đã!”
Tô Bắc khó hiểu quay người nhìn anh ta.
"Còn có chuyện gì nữa sao?”
Lý Sắt chau mày: "Vấn đề lớn đó! Cô đến giày còn không thay, cô xem đi, có hợp với bộ đồ hay không? Cô sống kiểu gì vậy, chẳng giống phụ nữ chút nào!”
Tô Bắc cong cong miệng, không giống phụ nữ vậy thì giống đàn ông.
Thực ra mấy năm nay, để được ở bên cạnh con trai sống những ngày bình yên, cô thật sự đã phải gồng mình chẳng khác nào một người đàn ông cả Tô Bắc thấy Lý Sắt chỉ tay về phía chiếc hộp giày ở bên cạnh ghế liền đi về phía đó mở ra.
Một đôi giày cao gót màu xanh nước biển đang được bày ra ở trước mắt cô, đôi giày này đi cùng với bộ lễ phục này, quả đúng là một bộ mà! Tô Bắc nhanh chóng đối giày.
Lộ Nam ở bên ngoài đã chở tới hơn nửa tiếng, anh có chút mất kiên nhẫn.
Sao Lý Sắt hôm nay lại chậm chạp thể này, bình thường anh đi cùng mẹ và Tây Tây tới đây cũng không hề thấy anh ta rễ rà thế này.
Lộ Nam đặt quyền tạp