Tô Bắc im lặng nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Đình Nghệ và Lộ Nam, nếu như không phải vì Nghiêm Đình Nghệ thì tối nay có đánh chết cô cũng sẽ chẳng tới đây.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng Nghiêm Đình Nghệ chỉ vì vài ba câu của Lộ Nam mà đã quay người rời đi.
Rốt cuộc cô không chịu được sức hút từ vẻ ngoài của Lộ Nam hay không ngăn nổi mình trước sức mạnh của đồng tiền vậy! Nói tóm lại, bất luận là vì nguyên nhân nào Tô Bắc vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Tô Bắc thở dài, từ tận đáy lòng cô dường như đã mắc ở đó một cục nghẹn khó mà nuốt xuống.
Không một ai biết rằng ở tận sâu thăm nơi ấy cô vẫn rất để tâm mỗi khi nhìn thấy Lộ Nam đi cùng với một người phụ nữ khác.
Thế nhưng mỗi khi nghĩ tới điều này, cô liền vội vàng nhớ tới năm chữ “tưởng ai cũng mê mình” để gạt bỏ đi suy nghĩ ấy.
Nghĩ tới đây, Tô Bắc liên ngẩng đầu nhìn Lâm Chấn, cô gượng gạo cười:
“Đạo diễn Lâm, anh chơi vui nhé tôi xin phép về khách sạn trước, trong người tôi có chút không thoải mái."
Lâm Chấn lập tức lo lắng nhìn Tô
Bac:
“Cô không thoải mái chỗ nào vậy, có cần tôi đưa cô về không?” Tô Bắc lắc đầu: "Không cần đầu đạo diễn Lâm, tôi có thể tự đi về được!" Nói xong, Tô Bắc liên quay đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt Lâm Chẩn đầy vẻ hụt hẫng.
Ông có thể cảm nhận được cảm xúc của cô lúc ấy, cụt hứng nên mới rời đi, thế nhưng ông lại không biết vì lý do gì mà khiến cô đột nhiên thay đổi như vậy.
Cuối cùng, ông chỉ cách bất lực lắc đầu.
Vân Phàm đứng từ xa đã tận mắt quan sát, trong lòng không khỏi xót xa.
Lộ Tổng à, anh làm như vậy tôi cũng phục rồi.
Rõ ràng tới đây là vì muốn tìm cô Tô, nhưng lại trước mặt cô ấy kéo một người phụ nữ khác đi mất, anh có chắc anh làm thế thật sự có thể theo đuổi được người ta không?
Tô Bắc trở về phòng, sau khi tầm xong liên lên giường nằm.
Nghĩ lại phản ứng của Lộ Nam trong buổi tiệc rượu, lòng dạ Tô Bắc rối bời.
Cô kéo chặn trùm kín đầu, lật qua lật lại người, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tô Bắc bị tiếng ồn ở ngoài hành lang làm tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt rồi đi ra ngoài.
Tô Bắc vừa mở cửa liên nhìn thấy Lộ Nam say xỉn đang đứng ở trước cửa, sau lưng anh là Nghiêm Đình Nghệ Anh đang giơ chân đá một tên săn tin đang nằm trên sàn đất, miệng lải nhải chửi bởi, Tô Bắc há miệng kinh ngạc, anh là do uống say nên định giở trò điện rượu đó sao? Nửa đêm rồi còn không để người khác ngủ à! Tô Bắc bất lực nhìn Lộ Nam, hai mắt cô quét qua một vòng người Nghiêm Đình Nghệ, giọng điệu khó chịu nói:
"Hai người đang muốn làm gì thế?”
Nghiêm Đình Nghệ khó xử nhìn Tô
Bac:
“Bắc Bắc, xin lỗi cô, Lộ Tổng tâm trạng không tốt nên tôi đưa anh ấy đi uống rượu một chút, sau đó anh ấy liên
Tô Bắc thở dài, đây là đang muốn loạn theo kiểu nào thế! Tâm trạng không vui sao, nhìn dáng vẻ anh lúc này có chỗ nào giống không vui đây! Tô Bắc trừng mắt nhìn Lộ Nam, tâm trạng tồi tệ Người đàn ông lúc nãy bị Lộ Nam đá đang cố gắng dồn sức đứng dậy, anh ta đi tới nhặt máy ảnh lên rồi căm phẫn nhìn Lộ Nam
"Các người chờ đấy!”
Lộ Nam xông lên định đánh người, Tô Bắc nhanh chóng nói với tên phóng
viên kia
"Còn không mau cầm máy ảnh mà chạy đi, muốn ăn đòn tiếp không?"
Tên phóng viên thấy sắc mặt Lộ Nam đang phẫn nộ nhìn về phía mình liền vội vàng ba chân bốn cẳng mà bỏ chay.
Tô Bắc chau mày nhìn Lộ Nam và Nghiêm Đình Nghệ, cô lạnh nhạt nói: "Nghiêm Đình Nghệ, có phải cô đã quên mất thân phận của mình là ai rồi đúng không? Là một minh tinh nổi tiếng, trước tiên bất luận là chuyện riêng của cô có liên quan tới Lộ Tổng thì ngoài mặt đều phải giữ khoảng cách, bằng không thì rất dễ bị người khác bôi nhọ, cô có biết không?”
Nghiêm Đình Nghệ đây do dự
“Bắc Bắc, không phải như những gì cô nghĩ đâu, thật sự là do Lộ Tổng tâm trạng không tốt nên mới.
"
Tô Bắc hằng giọng một tiếng: “Cô cũng không cần giải thích với tôi nữa đầu, cho dù tôi có nghĩ thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là công chúng nghĩ sao, hơn nữa." Tô Bắc liếc mắt nhìn Lộ Nam một cái, rồi lại tiếp tục nói: " Anh ta tâm trạng không tốt sao? Rõ ràng là đang mượn cớ giở trò điện rượu mà!"
Nghiêm Đình Nghệ chau mày: "Bắc Bắc, cô đừng nói Lộ Tổng như vậy, anh ấy không phải là người như thế đâu!”
Sắc mặt Tô Bắc đột nhiên cứng đờ lại, sau đó liền bật cười một tiếng.
Mới chỉ có như vậy mà đã bảo vệ nhau rồi sao, cô khinh bỉ nhìn Lộ Nam và Nghiêm Nghệ Đình:
"Vậy hai người cứ bận việc đi, tôi về phòng trước, tránh làm phiền tới chuyện hay của cả hai!” Dứt câu, Tô Bắc liền đi thẳng về phòng đóng cửa lại
Nghiêm Đình Nghệ thấy Tô Bắc đã thật sự hiểu nhầm, liền vội vàng nói với
theo:
“Bắc Bắc, thật sự không phải như cô nghĩ đâu, cô đừng giận mà!"
Tô Bắc đóng cửa lại, một tiếng "rầm" lớn được phát ra, cánh cửa đóng mạnh trước mặt Nghiêm Đình Nghệ.
Nghiêm Đình Nghệ bất lực nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt, rồi lại quay sang nhìn Lộ Nam.
Gương mặt anh trầm lặng, cô nhẹ nhàng nói:
“Lộ Nam, Bắc Bắc về phòng rồi, bây giờ phải làm sao? Để em đưua anh về phòng nghỉ nhé, không phải anh nói anh cũng ở khách sạn này đúng không? Anh ở phòng nào để em đưa anh về, được không?” Lộ Nam đi thẳng về căn phòng ở đối diện phòng của Tô Bắc, anh lấy thẻ phòng ra, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Nghiêm Nghệ Đinh mở cửa đi vào.
Nghiêm Nghệ Đình tuy đã nghe Lộ Nam nói anh và Vân Phàm đều ở cùng khách sạn với cô, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng hóa ra phòng anh lại ở ngay sát bên cạnh phòng của mình, đối diện với phòng của Tô Bắc.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi sung sướng, trong lòng dường như đã nở thành hoa.
Tuy rằng điều mà Tô Bắc đã nói không sai, là một minh tinh cô không nên có quá nhiều rắc rối với các thương gia, đại gia, chung quy lại đều sẽ gây ra tai tiếng cho cô.
Thế nhưng Tô Bắc lại không ngờ rằng, cô là