Hôm nay Du Khuynh không tăng ca, về tới nhà thấy vắng vẻ đìu hiu.
Cô đọc sách một lúc, lơ đãng liếc nhìn chiếc túi xách bên bàn.
Phó Ký Trầm tặng túi tới phòng làm việc cô một cách phô trương như vậy có lẽ là để cô xách đi làm, bỏ chiếc cô đang dùng hiện tại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói tới ‘túi tình nhân’ với con trai chủ nhà, lúc chiều cô đi phòng trà nước có mấy đồng nghiệp nữ bên bộ phận hành chính khen ngợi Tiền Trình ở trước mặt cô.
Nói tìm đàn ông thì phải tìm người tận tâm, hiểu phụ nữ như Tiền Trình vậy.
Giây trước các cô ấy còn khen Tiền Trình, giây sau lại đá lên người Triệu Thụ Quần. Nói những chiếc túi mấy vạn tệ của Tiêu Dĩ Lâm đều là Triệu Thụ Quần mua cho.
Một tuần bảy ngày, mỗi ngày thay một cái, đủ kiểu dáng khác nhau.
Không biết ai chen vào một câu, nói Triệu Thụ Quần đang ầm ĩ với Tiêu Dĩ Lâm, hai người họ ở trên lầu xảy ra tranh chấp bị người khác nghe thấy.
Du Khuynh thu suy nghĩ về, khép sách lấy chiếc túi đó qua cẩn thận xé màng bảo vệ kim loại xuống, sau đó kéo hộc tủ đầu giường chọn phụ kiện tương ứng với màu sắc của nó.
Trước khi ngủ, cô nhận được điện thoại của Phó Ký Trầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mai mấy giờ dậy?” Đây là câu nói đầu tiên của anh.
Du Khuynh tắt đèn, dựa đầu giường, “Phó tổng à, anh nói xem sao anh lại cụt hứng như vậy? Em còn cho rằng anh gọi điện thoại là để quan tâm em đấy.”
Phó Ký Trầm châm thuốc, “Hôm nay uống mấy ly nước? Ăn mấy bữa cơm? Ăn no không? Có tăng ca không? Nhớ anh không?”
Du Khuynh đoán, tối nay tâm tình anh không tệ nên nhàn rỗi tán dóc với cô.
“Uống hết tám ly nước, ăn hai bữa cơm, chưa ăn no, không có tăng ca.” Ngừng lại hai giây, “Nhớ anh rồi.”
Trong điện thoại bỗng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng sóng biển dạt dào.
Phó Ký Trầm ở trong khách sạn gần biển, anh đang dựa lan can gỗ ngoài trời hút thuốc.
Trước mắt là biển rộng cát vàng, còn có tiếng sóng biển.
Cô đột nhiên nghiêm túc nói nhớ anh như vậy, khiến đáy lòng anh dâng trào một loại cảm giác không thể diễn tả nỗi.
Song lời của Du Khuynh chưa nói hết, cô nói tiếp: “Anh tin không?”
Phía sau câu ‘nhớ anh rồi’ còn có nửa câu ‘anh tin không’.
Phó Ký Trầm phả ra một làn khói trắng, bị cảnh đêm xanh thẫm nuốt chửng.
Anh hỏi ngược lại: “Tại sao không tin? Du Khuynh, em nhớ anh thì cứ nói thẳng, chớ khẩu thị tâm phi.”
Du Khuynh ‘hơ hơ’ hai tiếng, chui vào trong chăn, nửa nằm xuống. “Phó tổng, nể tình chiếc túi anh tặng em, em tha thứ cho sự tự luyến của anh.”
Cô hỏi, “Hôm nay ra biển à?”
“Chưa, thư ký Phan và Kiều Dương cùng họ đi câu cá. Anh nói anh bị say sóng.”
“Ha ha.” Du Khuynh bật cười ra tiếng.
“Luật sư Du, em đang làm gì thế?”
“Không làm gì hết. Em ngủ rồi, mai còn phải dậy sớm.”
“Ừm. Chúc em có thể dậy sớm được.”
Phó Ký Trầm gác máy.
Du Khuynh kéo chăn lên cao một chút, chóp mũi ngập đầy mùi hương dễ chịu của chăn cùng với hơi thở của anh.
Nếu như một ngày nào đó, anh biết cô là con gái út của Du gia, không biết anh sẽ có biểu cảm thế nào?
Có lẽ ngay cả suy nghĩ bóp chết mình trên giường anh cũng có.
Haiz.
Được ngày nào tính ngày đó vậy.
Du Khuynh lấy cái gối dựa sau lưng ra, dịch tới bên của Phó Ký Trầm gối lên gối nằm của anh.
Suy nghĩ một vài chuyện phiền lòng, sau đó ngủ lúc nào không hay.
Năm giờ mười lăm phút sáng, Phó Ký Trầm thức dậy gọi cho Du Khuynh.
Gọi hết hai cuộc, bên này mới bắt máy.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói ngáy ngủ chưa tỉnh, “Có chuyện gì?” Giọng nói mất kiên nhẫn, âm cuối còn kéo thật dài.
“Định khen người miệng nói mỗi ngày năm giờ thức dậy một chút, thế nào, chưa dậy nữa à? Tiền trong tài khoản lại lỗ kha khá rồi phải không?”
“......”
Trong thẻ có hơn hai triệu tệ để dành, Du Khuynh không khỏi buông thả, ý nghĩ dậy sớm kiếm tiền chẳng còn mãnh liệt như vậy nữa.
Trong ống nghe truyền tới tiếng làm nũng lèm bèm không chịu dậy sớm: “Phó Ký Trầm, anh ăn em luôn đi, em chỉ là một con sâu lười biếng, anh là chim con dậy sớm, anh mau ăn em đi, bị ăn rồi thì em không cần dậy sớm nữa.”
Phó Ký Trầm: “.....”
Có lẽ bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì.
Mà cô càng không biết, lúc cô tỏ ra đáng thương làm nũng khiến khắp người anh đều ngứa ngáy.
“Du Khuynh, dậy được rồi! Nếu không đến gió Tây Bắc em cũng không có mà uống!”
Du Khuynh vén chăn ra chống tay ngồi dậy, cả quá trình không mở mắt lần nào.
Cô luôn mất mấy phút nổi nóng khi thức dậy, qua rồi thì thôi.
“Còn chưa dậy?” Phó Ký Trầm lại hỏi.
“Dậy rồi!”
Giọng nói trở lại bình thường, cái giọng làm nũng vừa rồi bay sạch hệt như một giấc mộng.
Du Khuynh mở mắt ngó đồng hồ, còn chưa tới năm giờ hai mươi. “Phó Ký Trầm, anh nói xem anh đi công tác mà không thể yên ổn ngủ ngon một giấc sao?”
“Anh sắp ra sân bay, sao mà ngủ?”
Du Khuynh mới dậy nên phản ứng hơi chậm, “Hả?”
Phó Ký Trầm cầm vali lên, “Tới trưa là em có thể nhìn thấy anh rồi.”
Đây là ngày thứ tư anh đi công tác, Du Khuynh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Thật ra cũng khá chậm.
Cuộc gọi kết thúc, Du Khuynh lấy tốc độ nhanh nhất đi rửa mặt.
Cô rót ly nước rồi tới thư phòng của Phó Ký Trầm đọc sách, còn nghiên cứu hướng đi của thị trường cổ phiếu hôm nay.
Tám giờ rưỡi, cô tới công ty theo giờ bình thường, chỉ mỗi Chương Tiểu Trì ở đấy, cô nàng đang sắp xếp văn kiện.
“Tiểu Khuynh Thành, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Cô định ra ngoài à?” Du Khuynh hỏi.
Chương Tiểu Trì gật đầu, “Có một vụ kiện tranh chấp hợp đồng lao động, sáng nay mở phiên tòa.” Cô ấy cầm theo một xấp tài liệu, vẫy vẫy tay, “Bye. Đúng rồi, bàn cô tôi cũng lau xong rồi.”
Lời vừa dứt, bóng cô ấy đã đi tới cửa cấm khu làm việc.
Chương Tiểu Trì không ở đây, Du Khuynh cảm thấy phòng làm việc trở nên vắng vẻ hẳn.
Chín giờ, trong nhóm chat của bộ pháp vụ, chủ quản Châu Duẫn Lị gửi tin nhắn. [Sáng nay không mở họp được rồi, chiều có thời gian sẽ bổ sung sau.]
Sau đó đồng nghiệp khu làm việc bắt đầu trò chuyện, lúc này Du Khuynh mới biết, công ty nước giải khát Lạc Mông của Tần Mặc Lãnh khởi kiện Đóa Tân, còn như tại sao bị kiện đến giờ vẫn chưa rõ.
Châu Duẫn Lị phải đi gặp cố vấn tố tụng pháp luật.
Dưới trướng tập đoàn Phó Thị có rất nhiều công ty, ngành nghề cũng nhiều, mỗi ngày đều có đủ loại tranh chấp lớn nhỏ với các công ty.
Không cần họp hành, tiết kiệm được hơn nửa tiếng đồng hồ.
Du Khuynh bắt đầu chỉnh lý hợp đồng.
Điện thoại nội tuyến trên bàn reo lên, là Triệu Thụ Quần, bảo cô cùng anh ta đi tới tổng bộ của chuỗi siêu thị cỡ lớn nào đó.
"Buổi sáng chủ nhiệm Châu không phân thân được, tôi đã hẹn thời gian với người phụ trách bên đó rồi, cô đi với tôi một chuyến."
Tuy cô với Triệu Thụ Quần ầm ĩ không vui, nhưng trên công việc Du Khuynh vẫn giữ được lý trí, "Được, tôi lập tức xuống ngay."
Cô cất hết hợp đồng giấy trên bàn vào tủ rồi tắt máy tính, trước khi đi còn dặn dò đồng nghiệp: "Nếu có lãnh đạo gọi nội tuyến tìm tôi, cứ nói tôi đi với tổng giám bộ tiêu thụ bên Đóa Tân ra ngoài bàn nghiệp vụ rồi."
"Được, không thành vấn đề."
Cô cầm túi xách xuống lầu.
Công ty cấp một chiếc xe cho Triệu Thụ Quần, tài xế đã lái xe tới cửa lớn, Triệu Thụ Quần cũng đã ngồi sẵn trong xe rồi, lúc này đẩy cửa xe sau ra cho cô.
"Cám ơn."
Du Khuynh ngồi vào, đóng cửa lại.
Triệu Thụ Quần đưa hợp đồng cho cô xem, "Đây là hợp đồng do bên họ soạn thảo, mỗi một điều khoản đều rất nghiêm khắc, cô xem xem có chỗ nào cần điều chỉnh hay có thể tranh thủ không."
Du Khuynh nhận lấy, gật gật đầu.
Đây là chuỗi siêu thị cỡ lớn thứ sáu toàn quốc hợp tác với Đóa Tân, mỗi một nhà đều do đích thân Triệu Thụ Quần lấy được.
Hiện nay các cửa hàng tiện lợi và siêu thị lớn nhỏ trên khắp cả nước, về cơ bản đều có sản phẩm nước giải khát của Đóa Tân.
Đóa Tân có được thành tựu như ngày hôm nay, phần lớn trong đó có công lao của Triệu Thụ Quần.
Nhưng một tổng giám xuất sắc như vậy, trên công việc lại dung túng cho Tiêu Dĩ Lâm một cách không giới hạn như vậy.
"Tổng giám Triệu."
Triệu Thụ Quần dựa lưng ghế khép mắt dưỡng thần, "Nếu cô định nói chuyện ông chủ Tiền