Lê Cảnh Trí đã tắm qua nước ấm, nhiệt độ cơ thể bình thường lại, nhưng anh ngâm nước lạnh cả đêm, đến bây giờ cả người vẫn rất lạnh. Lòng bàn tay chạm vào cô khiến anh ngẩn ra rồi vội buông tay: "Em đến chỗ Noãn nghỉ ngơi trước, thay quần áo rồi hãy về nhà họ Lăng. Anh sẽ không tiễn đâu, anh ở chỗ này một chút rồi đến thẳng công ty luôn."
Viền mắt cô nóng lên: "Cám ơn anh, anh Tây Long." Lê Cảnh Trí biết, anh là đang suy nghĩ cho cô. Anh muốn hai người có chênh lệch thời gian để tránh khỏi những kẻ có lòng nhìn thấy. Hơn nữa bộ dạng của cô bây giờ quá nhếch nhác.
Khi Lê Cảnh Trí quay lại nhà họ Lăng, cũng đúng vào thời gian ăn sáng, cô chào hỏi bố mẹ chồng rồi đi lên phòng. Đẩy cửa ra, trong phòng là một khoảng tối đen, rèm cửa được kéo kín, không lọt tia sáng nào. Cô mở đèn, thấy Lăng Ý đang ngồi trêи giường, nhìn chằm chằm vào mình.
"Lê Cảnh Trí bây giờ cô giỏi thật. Cô có còn nhớ đến thân phận của mình là gì không? Cô là thiếu phu nhân của nhà họ Lăng, từ khi nào thì cô học được cách cả đêm không về nhà hả?" Lời nói của anh lạnh lùng còn mang theo chút châm biếm.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cả người cô đã rất mệt mỏi, trêи đường về còn cân nhắc có nên cho hắn biết chuyện ngày hôm qua hay không, nhưng thái độ của hắn như vậy, làm cô không có cách nào mở miệng. Cô mím chặt môi, không nói câu nào.
"Tối hôm qua cô đi đâu?" Cả đêm qua hắn không ngủ, các tia máu trong mắt hiện lên nhìn rất đáng sợ.
Cô nhịn xuống cảm giác khác thường trong lòng, bình tĩnh mở miệng: "Tôi ở cùng Giang Noãn."
Hắn đứng lên đi đến bên cạnh cô, hơi thở bao trùm lấy cô, đầu ngón tay của hắn mơn trớn vạt áo cô: "Ở cùng Giang Noãn tại sao phải thay quần áo?"
Cô siết chặt nắm đấm trong tay: "Cô ấy nôn lên người tôi, không mặc được nữa, đây là quần áo của cô ấy."
"Thật không?"
"Nếu anh đã không