Lê Cảnh Trí run rẩy cầm lấy chiếc USB, nắm chắc trong tay. Quả nhiên là có người cố tình thiết kế gài bẫy cô... Cô không biết trong chiếc USB này là cái gì nhưng cô biết, trong đó có chứng cứ xác thực mà cho dù cô có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi.
"Anh không tin tôi dù chỉ một chút nào sao?" Cô ngước đôi mắt nhìn về phía hắn, mang theo tia hy vọng cuối cùng.
Mà hắn lại nhẫn tâm dập tắt nó: "Cô đáng để tôi tin sao?"
Lòng của cô nguội lạnh. Lí trí cho cô biết không thể để cho chuyện này như thế được, nếu không cả nhà họ Giang và cả nhà họ Lê đều sẽ chịu ảnh hưởng, cô chỉ có thể chán nản giải thích với hắn: "Giang Noãn uống say, tôi đi quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông hạ thuốc tôi...." Cô cắn chặt môi, bỏ xuống tự tôn của bản thân nói cho hắn biết: "Giang Tây Long, anh ấy không chạm vào tôi."
"Không chạm vào cô? Cô cho là tôi bị mù hay chính cô bị mù?" Lăng Ý cười lạnh, đem những tấm ảnh phe phẩy trước mắt cô. Trong hình là cảnh cô và Giang Tây Long đang ôm chặt lấy nhau, Giang Tây Long đang hôn hít thân thể cô, mà cô thì say mê nhắm hai mắt....
Cô bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, hỏi hắn: "Dù tôi có nói thế nào anh cũng sẽ không tin tôi, đúng không?"
"Cô làm sao để tôi tin cô? Lê Cảnh Trí, không phải cô hận không thể cho cả thế giới biết người cô yêu là Giang Tây Long sao?" Ý cười trong mắt hắn lạnh đến cực điểm: " Lê Cảnh Trí, Giang Tây Long, Cảnh Trí, Tây Long, khách sạn Cảnh Long. Các người quả nhiên là biết chọn địa điểm."
Lê Cảnh Trí ôm ngực: "Ý của anh là khách sạn đó là của Giang Tây Long?"
"Năm cô xuất ngoại, Giang Tây Long không sử dụng tiền của nhà họ Giang, dùng tất cả tiền tích cóp của chính bản thân xây dựng nó. Sao? Tối hôm qua vừa thuê phòng với nhau, hôm nay lại coi như không biết? Cô cho tôi là kẻ ngu dễ lừa gạt sao?" Lăng Ý hận nhất là bị người khác lừa