Lê Cảnh Trí dùng sức đẩy hắn ra, dùng sức lau đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ: "Thực xin lỗi, hạ thể của tôi bị rách vẫn chưa hồi phục, không thể làm chuyện đó với anh.""Tôi đúng là điên rồi!" Lăng Ý hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn thực sự điên rồi mới để tâm, chỉ mong có thể ngăn lại miệng của cô.
Rất tốt, nếu cô đã vô tâm thì đừng trách hắn máu lạnh.
Nếu cô đã cứng mềm không ăn, hắn cũng không cần ép buộc bản thân phải nhân nhượng nữa."Lê Cảnh Trí, tốt nhất cô nên ăn nói dễ nghe một chút, nếu không chính tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.""Nếu như muốn khiêu chiến giới hạn của tôi, cô có thể thử xem, nghe lời tôi, tôi sẽ cưng chiều cô."Cưng chiều? Hai chữ này như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim của cô.
Cô suýt nữa còn cho rằng, hắn thực sự sẽ thương cô, cưng chiều cô, yêu cô.
Nhưng làm sao có thể thực hiện đây, hắn chỉ đang giả vờ, rồi chờ đến lúc nào đó cho cô một đòn trí mạng."Nếu tôi không nghe thì sao?""Cô có thể không nghe, nhưng tôi cũng có hàng nghìn biện pháp khiến cô phải hối hận.""Lê thị sao? Tôi không quan tâm nữa, những tháng ngày sống vì người khác tôi quá mệt mỏi rồi.""Cô cho rằng chỉ có Lê thị sao? Cha của cô, mẹ của cô, em gái cô, cô cũng không để ý.
Bạn thân Giang Noãn của cô, người yêu cũ Giang Tây Long của cô,..
Nếu như ai cô cũng không quan tâm thì có thể phản kháng thoải mái." Lê Cảnh Trí hừ lạnh, cô mãi mãi cũng không thể nào đấu lại được Lăng Ý."Ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, nếu như cô dám phản kháng dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ để những người ngoài kia chịu đau khổ cùng cô."Lê Cảnh Trí không trả lời, sự im lặng của cô như một loại đồng ý."Tôi thực sự không hiểu, đã như vậy rồi, anh không thấy ép tôi ở lại bên cạnh anh rất buồn nôn sao?""Cô không cần biết." Liên tục bị cô đâm vào chỗ đau, Lăng Ý lạnh lùng quay người.
Vốn dĩ hắn muốn nói chuyện xảy ra tối hôm ấy, nhưng bây giờ xem ra, hai người bọn họ chẳng thể cùng