Lăng Ý không quan tâm đến Lê Nhã Trí, trực tiếp ôm Lê Cảnh Trí về phòng của cô.
Lần trước Lăng Ý đã vào phòng, thực ra không chỉ là vào, còn từng ngủ qua, lần này hắn giống như ngựa quen đường cũ.
"Thả tôi xuống, tôi không mệt đến thế, vẫn đủ sức để đi mấy bước.
""Không thả.
" Hắn thích ôm cô.
Phòng của Lê Cảnh Trí không khóa, đẩy cửa là vào được.
Nhưng căn phòng lại hoàn toán khác so với trước kia, trở nên trống rỗng, giống như bị lấy sạch, càng giống như bị cố tình thu dọn.
Trên giường, ngoại trừ chiếc ga trải giường, chỉ còn lại một chiếc chăn nhung xếp gọn, ngay cả đệm cũng bị lấy đi.
Hai người ngây ngốc, Lăng Ý đặt cô lên giường: "Em nằm xuống nghỉ ngơi một lát, chờ cơm nước xong, tôi gọi em.
"Cô không muốn ngủ: "Không có chăn bông, ngủ sẽ lạnh.
"Hắn cởi giày, nằm xuống bên người cô, cởi áo khoác của cô, kéo cô vào ngực, sau đó kéo chăn lên: "Tôi ôm em sẽ không lạnh nữa.
"Nhiệt độ cơ thể Lăng Ý rất cao, giống như cái lò sưởi.
Lê Cảnh Trí bất giác thả lỏng, không từ chối, bởi vì cô thực sự rất mệt.
Lăng Ý quay người để bản thân nằm phía dưới, cho cô nằm trên người hắn ngủ.
Gương mặt của cô tựa vào lồng ngực của hắn, thậm trí có thể nghe thấy tiếng tim hắn đang đập trong lồng ngực.
Trái tim Lê Cảnh Trí không chịu khống chế, cô không phải khúc gỗ, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ, cũng có thể nhận ra gần đây hắn đối xử với cô rất tốt.
Nhưng mà ! Lăng Ý, tôi còn có thể tin tưởng anh không?Lăng Ý ôm cô giống như ôm búp bê, để cô nằm lên ngực hắn nghỉ ngơi.
Cửa phòng bị một người lén mở ra một khe hở, Lê Nhã Trí lén lút nhìn vào bên trong trông thấy hình ảnh hai người đang dính lấy nhau, cảm thấy hơi đau mắt.
Lê Nhã Trí làm sao cũng không ngờ được Lăng Ý lại ở cùng một chỗ với Lê Cảnh Trí.
Càng không ngờ Lăng Ý sẽ để bản thân làm đệm cho Lê Cảnh Trí ngủ trên người hắn.
Thật ra căn phòng của Lê Cảnh Trí là do cha cô nhóc