Bắt đầu từ chương này đổi cách xưng hô với Lê Nhã Trí từ “cô nhóc” thành “cô ta”-----------------------------"Anh rể, anh nếm thử cái này đi, ăn ngon lắm.
"Lăng Ý lạnh lùng nhìn miếng thịt trong bát, không nói gì, đưa tay đẩy bát sang một bên, sau đó cầm bát cơm Lê Cảnh Trí ăn thừa lên ăn.
Biểu cảm Lê Nhã Trí có hơi ngơ ngác, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhưng lại không muốn từ bỏ như vậy.
Dù gì Lăng Ý cũng là anh rể của cô ta, cho dù không giống như gia đình bình thường, khó khăn lắm mới gặp Lăng Ý được một lần.
Lê Nhã Trí nhẫn nhịn, lại gắp một miếng khác bỏ vào bát cơm của hắn, thân thiện nói: "Món này cũng không tệ, là món em thích ăn nhất, anh rể ăn thử đi, nếu anh thích, sau này có thể thường xuyên đi cùng chị em về ăn cơm.
"Lăng Ý trực tiếp bỏ bát xuống.
Lê Nhã Trí không hiểu, nhìn hắn, hỏi lại: "Anh rể, sao anh không ăn nữa?"Lăng Ý không nhìn cô ta: "Tôi có bệnh sạch sẽ, ngại bẩn.
"Lê Nhã Trí cảm thấy như bị người ta tát một cái trên mặt.
Hắn ngại đồ ăn cô ta gắp bẩn, nhưng lại có thể dùng đũa đã dùng của chị gái.
"Nhã Trí, không được quậy, xin lỗi Lăng tổng đi.
" Lê Khải Thiên thấy thế, vội vàng quát cô con gái nhỏ mà ông ta yêu nhất.
Lê Nhã Trí rưng rưng, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt, nhìn cực kỳ đáng thương: "Thực xin lỗi, anh rể, em không biết, là em ngu ngốc.
"Lăng Ý không trả lời.
Lê Nhã Trí không chịu nổi, khóc lóc chạy ra ngoài.
Lăng Ý nhìn Lê Khải Thiên: "Có phải ông coi những lời lần trước tôi nói với ông là trò đùa không?"Loại người như ông ta không xứng làm cha, coi con gái như món đồ đem bán, đổi lấy lợi ích cá nhân.
Lần này ông ta gọi Lê Cảnh Trí về, chắc chắn không phải vì tình cảm cha con.
Lê Khải Thiên biện minh: "Là do Nhã Trí nhớ chị gái.
""Thật sao?" Lăng Ý lạnh lùng hỏi lại, đương nhiên hắn sẽ không tin loại lí do vớ vẩn đó: "Lê Nhã Trí nhớ chị gái?"Lê Khải Thiên gật đầu