"Hướng Diệc Nhiên, anh có thấy anh rất phiền không thế? Tôi nói buổi chiều tôi còn có việc mà anh cứ nhất định phải bắt tôi đến.""Không phải anh đến đây để bàn chuyện à? Ít nhất cũng mất một tiếng đồng hồ, anh còn muốn tôi ngồi như con ngốc ở đây bao lâu nữa? Anh có nhiều thời gian rảnh, còn thời gian của tôi rất bận.
Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác không?" Cô ấy đã nhận chiều nay sẽ đi phát truyền đơn, nếu không đi sẽ không kịp.Anh ta là tổng giám đốc có nhiều tiền, nhưng đến cả công việc ổn định cô ấy cũng không có.Lê Nguyệt đang thiếu tiền.
Cô ấy còn phải sống tiếp.Mặt Lê Nguyệt đỏ ửng, tức giận lao về phía Hướng Diệc Nhiên.Hướng Diệc Nhiên im lặng, không trả lời.Lê Cảnh Trí cầm điện thoại đuổi theo thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ tức đến đỏ mặt tía tai của Lê Nguyệt, bị làm cho ngơ ngác.Lê Nguyệt nhìn thấy Lê Cảnh Trí đi ra, lập tức dừng nói.Chuyện quan trọng mà Hướng Diệc Nhiên nói là đến thăm Lê Cảnh Trí? Cảm giác như có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải?Cho đến khi nhìn thấy Lăng Ý mặc quần áo ngủ đi ra, Lê Nguyệt mới kịp phản ứng.
Thì ra Hướng Diệc Nhiên đến tìm Lăng Ý, mà trùng hợp Lăng Ý lại là chồng của Lê Cảnh Trí.Bản thân Lê Nguyệt trước kia cũng từng là phóng viên, sao cô ấy lại quên mất chuyện này nhỉ?Lăng Ý đứng sau lưng Lê Cảnh Trí, bàn tay đặt trên đầu vai của cô: "Trả điện thoại chưa?"Lê Cảnh Trí sững sờ, mới nhớ ra vẫn chưa trả điện thoại cho Hướng Diệc Nhiên.Cô không ngờ Lê Nguyệt và Hướng Diệc Nhiên có thể thân quen đến mức cãi nhau như vậy."Cái đó, Hướng Diệc Nhiên, sao Tiểu Nguyệt lại ở cùng anh thế?"Hướng Diệc Nhiên đang ngây người, nghe xong lại tức giận."Này, này, này, cái gì mà ở cùng, chúng tôi không ở cũng một chỗ có được không hả? Hiện giờ, cô ấy là trợ lí sinh hoạt cá nhân của tôi, đương nhiên lái xe cũng nằm trong công việc đó." Biểu cảm của Hướng Diệc Nhiên có hơi kì lạ, anh ta đẩy Lê