Lê Nhã Trí bị dọa, lập tức đứng từ dưới đất lên.
Nhưng cô ta không đi mà dán lên người Lăng Ý.
Lê Nhã Trí về phòng thay quần áo còn cố tình tắm rửa, hiện giờ ngay cả áo lót cũng không mặc.
Lúc cô ta dán vào thân thể Lăng Ý, còn cố ý rúc vào ngực hắn, miệng lẩm bẩm: "Anh rể, em sợ, mảnh vỡ bắn vào, em đau quá.
"Lăng Ý chán ghét đẩy cô ta ra, Lê Nhã Trí ngã sóng soài trên mặt đất, lòng bàn tay đè vào mảnh vỡ, chảy máu.
Từ nhỏ Lê Nhã Trí đã được nuông chiều, da mịn thịt mềm, đây là lần đầu tiên cô ta chảy nhiều máu như vậy, mặt tái đi.
Lăng Ý đi đến trước mặt cô ta, từ từ cúi người xuống, ánh mắt sắc bén như chim ưng: "Nhẫn nại của tôi dùng hết rồi, Lê Nhã Trí, tôi cho cô ba phút, cút ra khỏi căn nhà này, nếu không đích thân tôi sẽ kéo cô ra ngoài.
"Cô ta không muốn ra khỏi nhà, cô ta muốn cả căn nhà và người đàn ông này.
Môi Lê Nhã Trí run lên, cô ta không cam tâm.
Nhưng vì sao cô ta đã làm đến mức này mà vẫn không thành công?Chẳng lẽ lại thực sự như câu nói kia của Diêu Thanh Mạn, cô ta phải chịu sự chế giễu của Diêu Thanh Mạn sao?Cô ta chịu đựng đau đớn trên vết thương, thừa cơ đưa tay vòng qua cổ hắn, dùng sức hôn hắn.
Cô ta không tin, một người đàn ông sẽ từ chối vòng tay của phụ nữ.
Lăng Ý quay đầu, môi Lê Nhã Trí vừa khéo rơi lên má hắn.
Lê Cảnh Trí vui vẻ về đến nhà, gọi mấy tiếng không thấy ai trả lời, vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy cảnh này.
Túi đồ trong tay cô rơi xuống, bánh kem mua về cũng nằm trên mặt đất, mất đi hình dáng ban đầu.
Lăng Ý đạp Lê Nhã Trí một cái, cô ta lại bị ngã xuống chỗ ban nãy, vết thương lòng bàn tay càng đau hơn.
Hắn đuổi theo, ôm Lê Cảnh Trí vào ngực, giải thích: "Hãy tin tôi, tôi và cô ta không xảy ra chuyện gì