"Được rồi, được rồi, mình cũng chỉ mong cậu được sống thật hạnh phúc thôi." Giang Noãn chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: "Người ta đều nói phụ nữ sau khi ly hôn sẽ bị mất giá, mình không muốn cậu bị mọi người chỉ chỏ, cho nên không bằng cậu ở chung với hắn đi".
Lê Cảnh Trí thở dài, "Nhưng bây giờ, đến ngay cả ly hôn cũng không do mình quyết định nữa rồi".
Giang Noãn cười híp mắt,"Được rồi, không nói đến chuyện đau khổ nữa, chúng ta đi dạo đi. Nói không chừng mình có thể gặp được người trong mộng, mình sống 24 năm trời còn chưa trải qua cuộc tình nào, thật khổ thân".
Lê Cảnh Trí cười, thấy phục vụ đi về phía này, cô vẫy tay một tiếng:"Phục vụ, tính tiền".
Bỗng nhiên bàn bên cạnh vang lên một giọng phụ nữ sắc bén: "Không thấy chúng tôi đang gọi món sao? Tính tiền thì gấp cái gì? Đúng là đồ không có tiền đồ."
Lê Cảnh Trí ngây cả người, vẫn giữ thái độ ôn hòa: "Vậy để các cô ấy gọi món trước đi."
Người phụ nữ bên cạnh vẫn không hài lòng, mắt đầy trào phúng nói: "Nghe kìa, cái giọng điệu bố thí này, Lê đại tiểu thư thự sự rất khí thế."
Lê Cảnh Trí lúc này mới ngước mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, đánh giá kĩ càng, người này mặc một chiếc váy có cổ khoét chữ V rất sâu, làm lộ ra vòng 1 căng tròn. Cô không biết mình đã làm gì đắc tội với người này, hai người cũng chắc chắn không có quen biết.
Cô đứng lên, nhìn về phía người kia: "Thật xin lỗi, tôi không quen cô".
"A, cô không quen biết tôi? Vẫn giả bộ là không quen biết tôi?" Y Nghê chống nạnh, nở nụ cười xinh đẹp, châm chọc nói: "Tôi cả ngày đều đi theo bên chồng của cô, tôi cũng không tin, cô không thấy tôi quen mắt. Nói cho cô biết tôi tên Y Nghê."
Cả ngày đều đi theo bên người chồng cô?
Mí mắt Lê Cảnh Trí giật giật.
Lần đầu tiên thấy được tiểu tam mà phách lối như vậy.
"Lê Cảnh Trí cô giả ngốc cái gì chứ, tôi cho cô biết Lăng Ý không yêu cô, mặc kệ cô quấn lấy như thế nào cũng vô dụng thôi. Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi." Y Nghê cuồng loạn, la hét.
Lê Cảnh Trí không muốn trước mặt người