Cơ thể Viên Vũ yếu kém, cho rằng không thể sinh con nên mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi Lê Cảnh Trí.
Sau đó khó khăn lắm mới sinh ra Lê Nhã Trí, nâng trong lòng bàn tay cũng sợ đau.
Bà không bao giờ có thể ngờ, đứa con ruột do bà sinh ra lại thảm như vậy, thậm chí phải cắt bỏ tử cung, mất đi tư cách làm mẹ.
Bà hận muốn chết!Viên Vũ là người từng trải, bà biết một người phụ nữ không có đứa con của mình đáng thương đến mức nào.
Hơn nữa tuổi của Lê Nhã Trí vẫn còn nhỏ, sau này lấy chồng thế nào đây?Cho dù gả cho người ta, nhưng với cái thân thể tàn tạ đó làm sao giữ nổi thân xác và trái tim của chồng.
Vốn dĩ Viên Vũ là người dịu dàng, nho nhã cũng không thể không hận tên cặn bã khiến con gái bà mang thai.
Lê Cảnh Trí kéo mẹ lại, không cho bà đi vào: "Mẹ, mẹ đừng vội, tâm trạng Nhã Trí rất dễ kích động, hiện giờ cơ thể con bé vẫn chưa hồi phục, nhỡ lại xảy ra chuyện thì biết phải làm sao?""Mẹ là mẹ nó còn có thể hại nó sao? Con là chị, con không quản thì mẹ quản.
" Viên Vũ dùng sức đẩy Lê Cảnh Trí ra, định đi vào phòng Lê Nhã Trí.
Cảm xúc của Viên Vũ và Lê Nhã Trí đều không ổn định, cô sợ sẽ xảy ra chuyện nên không dám cho mẹ đi vào.
Thế nhưng Viên Vũ lại cảm thấy cô không quan tâm em gái, càng tức giận hơn, trong lúc lôi kéo, dùng sức đẩy cô một cái.
Cơ thể Lê Cảnh Trí đổ về sau, suýt nữa thì đập vào bức tranh trên tường.
May mà có Lăng Ý đỡ cô lại, ôm cô vào ngực nên cô mới tránh được.
Lăng Ý không vui, mở miệng: "Tôi biết bà đau lòng cho con gái nhỏ chịu khổ, nhưng nếu như bà thật sự có một chút tình mẹ thì tại sao bà lại muốn tự tay làm hại con gái lớn như vậy được?"Giọng nói của hắn trầm xuống, cảm giác ngột ngạt: "Chuyện của Lê Nhã Trí không liên quan gì đến Cảnh Trí, cô ấy chỉ hy vọng những gì tốt nhất cho nhà họ Lê, nếu không cũng không hy sinh cuộc hôn nhân của mình để duy trì cái gia đình rách nát