Sau hôm chia tay trong không vui, Lê Cảnh Trí không về lại nhà họ Lê, chỉ là tình cờ nhớ tới, trái tim cô vẫn thấy đau.
Cho dù là người phụ nữ nào gặp chuyện như vậy cũng thấy tuyệt vọng, huống chi Lê Nhã Trí vẫn là em gái ruột của cô.
Cho dù Lê Nhã Trí không thích cô, cô vẫn thấy đâu lòng cho con bé, nếu như có cơ hội, cô chấp nhận làm chút gì đó cho Lê Nhã Trí.
"Nhã Trí không sao, chỉ là gần đây cơ thể không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi.
""Cơ thể không thoải mái sao? Cô ấy bị bệnh gì thế?" Diêu Thanh Mạn kinh ngạc kêu lên.
Loại câu hỏi này rất thô lỗ, Lê Cảnh Trí có hơi không vui, cô nhướng mày: "Con bé không có chuyện gì.
Chẳng qua là muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút thôi.
""Em thực sự mong được làm tiểu thư nhà giàu như Nhã Trí, không thích thì không cần đến lớp, không xuất thân từ nhà nghèo như em, không những phải đi học, còn phải dành thời gian đi làm thêm.
" Diêu Thanh Mạn thở dài tiếc nuối, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Lăng Ý.
Nhưng Lăng Ý thậm chí còn không buồn liếc nhìn cô ta, trìu mến nhìn Lê Cảnh Trí.
"Chúng ta đi thôi, chắc báo cáo kiểm tra cũng có rồi.
" Lê Cảnh Trí không thích ánh mắt của cô gái này, kéo Lăng Ý rời đi.
"Ừ, chúng ta đi thôi.
" Lăng Ý cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay của hắn.
"Lăng tổng, chị Cảnh Trí, hai người chờ chút, có thể cho em thông tin liên lạc với hai người được không?" Diêu Thanh Mạn nhanh chân đuổi theo, cản đường hai người.
Lê Cảnh Trí nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy không thoải mái.
Cô gái này làm như họ thân nhau lắm vậy.
Không cần đến cô trả lời, Lăng Ý đã nói trước, kéo Lê Cảnh Trí về bên người, bảo vệ cô.
Thái độ nói chuyện với Diêu Thanh Mạn và với Lê Cảnh Trí như hai người khác nhau: "Không cần thiết.
""Em và Nhã Trí là bạn học, em ! ""Đó là chuyện của cô và Lê Nhã Trí, không liên quan gì đến chúng tôi.
" Nhớ tới hành vi sai trái còn muốn tạt nước bẩn lên người bọn họ, muốn hại tất cả mọi người của Lê Nhã Trí, trong mắt Lăng Ý tràn đầy ghê tởm, và căm ghét.
Diêu Thanh Mạn nhận được tín