Giang Tây Long.
Cái tên này kích thích màng nhĩ của Lê Cảnh Trí.
Cô quay đầu nhìn lại, đúng là Giang Tây Long.
Giang Tây Long nhìn tình cảnh này, đại khái cũng đoán được xảy ra chuyện gì, anh né tránh người phụ nữ, đi đến trước mặt Lê Cảnh Trí, dịu dàng hỏi cô: "Em không sao chứ?"Cô lắc đầu: "Em không sao.
"Nghĩ một chút, cô nói thêm: "Nhưng mà đứa bé bị điện thoại rơi vào, đến giờ vẫn còn khóc.
""Vậy mặt em là sao?" Giang Tây Long muốn lau đi vết bẩn dính trên tay của thằng bé in lên trên mặt cô, bỗng nhiên nhận ra thân phận của hai người, anh từ từ thu tay lại.
Giang Tây Long lấy một chiếc khăn tay từ trong túi, đưa cho cô: "Em lau mặt đi.
"Cô không từ chối, từ chối ngược lại sẽ giống như chột dạ, cô cầm lấy khăn tay mềm mại, lau lau gò má.
Quả nhiên trên chiếc khăn trắng có một vết bẩn gì đó.
Thằng bé kia không thích sạch sẽ, tay cũng không sạch, một cái tát khiến cho vật bẩn thỉu dính lên mặt cô.
Cô nắm khăn tay, trả lại không tiện, không trả cũng không ổn.
Cô suy nghĩ, gấp khăn tay thả vào trong túi, nhẹ giọng: "Cảm ơn.
"Giang Tây Long còn bình tĩnh hơn cả cô: "Không cần khách sáo, đã xảy ra chuyện gì thế?""Thật ra cũng không có gì, chỉ ! ""Tây Long! Em là người thân của chúng ta, lại đi giúp người ngoài là sao?" Người phụ nữ thấy tình hình không đúng, nhao nhao chắn trước mặt hai người.
Bên này có nhiều người, Giang Tây Long không muốn bị người ngoài cười chê, trên người Lê Cảnh Trí đã lắm lời đồn lắm rồi.
Anh dẫn nhóm người trở về phòng riêng nói chuyện.
Vừa vào đến phòng, người phụ nữ kia càng có dịp lên giọng, chỉ sợ người ngoài không nghe được.
"Giang Tây Long, em ra bên ngoài lăn lội thì coi thường chúng ta sao? Chị là chị gái em, sao em lại giúp người ngoài?"Giờ Lê Cảnh Trí mới hiểu được, nhân vật lớn, em trai rất lợi hại mà người phụ nữ đó nói là Giang Tây Long.
Vẻ mặt Giang Tây Long lạnh nhạt, hình như đã quen với chuyện này.
Anh kéo