Năm đó, bởi vì Giang Tây Long không tìm được cha mẹ nên được trại trẻ mồ côi thu nhận.
Không biết có nên cảm ơn anh đã có cái tên dễ nghe không, nhưng anh ở trong đó được mấy năm thì được nhà họ Giang nhận nuôi.
Cha mẹ nói dẫn anh đến thành phố chơi, rồi lại coi anh như rác rưởi ném ở đây.
Nói chung, những năm u ám nhất cuộc đời anh là ở trại trẻ mồ côi.
Nơi đó ấm áp nhưng cũng rất lạnh lẽo.
Những người ở đây đều mang khuôn mặt tươi cười, nhưng thực ra thì rất lạnh lùng.
Giang Tây Long ở đó, học được cách nhận biết lòng người, ai là chân thành, ai là giả dối.
Người mang đến ấm áp duy nhất cho cái trại trẻ mồ côi lạnh lẽo này là Lê Cảnh Trí.
Trong những năm u ám nhất, Lê Cảnh Trí chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống của anh.
Khi Lê Cảnh Trí còn nhỏ, Viên Vũ sẽ thường nắm tay cô đến đó, cho những đứa trẻ đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày, tặng quà,! Lúc dư dả có thể quyên góp cho nơi đó ít tiền, nói là làm chuyện tốt, tích phúc.
Lê Cảnh Trí mặc chiếc váy trắng, từ đầu đến chân sạch sẽ, trong sáng như một thiên thần.
Giang Tây Long phát hiện không chỉ có anh, mà tất cả đám con trai trong trại trẻ mồ côi, khi nhìn thấy Lê Cảnh Trí, ánh mắt đều sáng bừng lên.
Thì ra không chỉ có anh thích Lê Cảnh Trí, tình địch của anh quá nhiều.
Sau khi Lê Cảnh Trí và mẹ phát quà cho tất cả các bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi xong, phát hiện một mình Giang Tây Long ngồi lẻ loi ở góc tường, dáng vẻ không hài lòng.
Cô đi đến trước mặt anh, đưa tay về phía anh, cười hỏi, tại sao anh không vui.
Khi đó Giang Tây Long không nói gì, cũng không đưa bàn tay bẩn thỉu của mình cho cô.
Lê Cảnh Trí không tức giận, ngược lại, cô đỡ anh dậy, lén kéo anh chạy ra ngoài: "Đừng không vui nữa, em dẫn