Giang Tây Long nghe điện.Đầu dây bên kia không có người nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.Giang Tây Long gọi một tiếng: "Tiểu Noãn."Giang Noãn vẫn không lên tiếng."Nếu hiện giờ em không muốn nói, chờ anh trở về chúng ta cùng đối mặt, anh chuẩn bị lái xe đây.""Không." Giang Noãn biết, trước mặt Giang Tây Long, cô ấy có rất nhiều điều muốn nói mà không thể nói: "Anh có thể đừng gặp mặt cô ấy được không? Người anh sắp kết hôn là em.
Lê Cảnh Trí đã lập gia đình rồi, cô ấy lập gia đình từ lâu rồi."Giang Noãn yếu ớt gào khóc: "Anh có thể suy nghĩ cho em một chút được không? Em cũng sẽ đau mà."Giang Tây Long hỏi: "Tiểu Noãn, em cảm thấy em yêu anh sao?""Yêu.""Nhưng mà anh cảm thấy, thứ em yêu là chấp niệm của em.
Không chiếm được sẽ muốn có cho bằng được.
Một khi anh thỏa hiệp, em sẽ cảm thấy anh nhàm chán, em chỉ không cam lòng thôi.""Anh đang nói cái gì vậy?" Giang Noãn mơ hồ nhận ra lời nói này không được bình thường cho lắm."Thực ra anh biết chuyện của ba năm trước.
Anh chỉ giả vờ như không biết, không muốn nói trắng ra khiến chúng ta đều khó xử." Ba năm trước, là Giang Noãn đưa ra chủ ý cho người nhà họ Lê.Đưa một đứa con gái lên giường của Lê Cảnh Trí, nhờ đó cứu được Lê thị.Khi đó Lê Nhã Trí còn quá nhỏ, căn bản là không có khả năng.
Người duy nhất có thể coi như vật thí nghiệm chỉ có Lê Cảnh Trí."Anh muốn hủy hôn sao?" Giọng nói của Giang Noãn như sắp khóc."Tiểu Noãn, em vẫn luôn thông minh như thế.""Em không, em không cho phép, chúng ta đã đính hôn rồi, nếu như bây giờ anh hủy hôn, anh bảo em biết phải làm sao bây giờ?""Chúng ta vẫn có thể tiếp tục tổ chức đám cưới.
Đợi qua mấy năm nữa, mọi chuyện yên ắng, chúng ta sẽ chính thức chia tay.""Em không muốn.""Tiểu Noãn, em biết rằng anh không yêu em.""Nhưng em không quan tâm." Giang Noãn khó khăn lắm mới đợi được ngày đính hôn với anh.
Nay chỉ