Lê Cảnh Trí nhìn thấy Lăng Ý, càng buồn bực hơn.
Cô nhấc chân ra khỏi tay của Lâm Dĩ Thuần, ánh mắt châm biếm nhìn về phía Lăng Ý: "Làm sao? Gọi mọi người đứng lại để bảo vệ cho cô vợ nhỏ của anh trước mặt họ sao?""Cô vợ nhỏ cái gì mà cô vợ nhỏ, lung ta lung tung.
" Đầu óc Lăng Ý mơ màng.
Hắn chỉ nhìn thấy màn hình điện thoại của cô bị rơi vỡ, cho rằng cô bị ngã, muốn tìm hung thủ, trả thù cho cô.
Lâm Dĩ Thuần ôm một xấp tài liệu, mới vừa đáng thương đứng lên, đã bị Lê Cảnh Trí đẩy về phía Lăng Ý.
Tài liệu khó khăn lắm mới nhặt được giờ lại rơi xuống, hai tay Lâm Dĩ Thuần ôm lấy cánh tay của Lăng Ý, đứng vững.
Lê Cảnh Trí thấy dáng vẻ tội nghiệp của Lâm Dĩ Thuần dựa vào hắn, cười lạnh: "Cô vợ nhỏ của anh ở đây, Lăng Ý, rốt cuộc anh có bao nhiêu phụ nữ? Anh còn nuôi bao nhiêu cô vợ nhỏ nữa? Nếu anh chưa chơi đủ, sao không nói thẳng cho em biết, em cũng đâu phải không có anh không sống được.
"Lê Cảnh Trí vừa nói xong, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Cô thực sự dám nói như thế, nhỡ đâu tổng giám đốc ly hôn với cô thì sao? Người hối hận chẳng phải là cô sao?Lăng Ý đẩy Lâm Dĩ Thuần ra, mặt tái đi: "Nói linh tinh cái gì thế, ngày nào anh cũng đi cùng em, thiếu mỗi chết trên người em, làm gì còn cô vợ nhỏ nào nữa.
"Rõ ràng vừa nãy vẫn bình thường, sao mới có tí mà đã trở mặt không nhận người.
Suy nghĩ của phụ nữ đúng là khó đoán.
Lê Cảnh Trí cười mỉa: "Anh không biết?""Anh phải biết cái gì?" Lăng Ý không hiểu chuyện gì đã bị "giội một gáo nước bẩn", tức không chịu được.
Nhưng mà người đó lại là Lê Cảnh Trí, hắn không trút giận được, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lê Cảnh Trí chỉ vào Lâm Dĩ Thuần: "Được, vậy cô tự nói đi.
""Phu, phu nhân ! Chỉ là trêu đùa, không có ý gì khác.
""Nếu như thích lấy tổng giám đốc làm trò đùa, sau lưng nói nhiều như thế, sao bây giờ ở trước mặt không dám nói ra?"Dáng vẻ hùng hổ của Lê Cảnh Trí dọa mọi người,