"Trời mưa rồi, hôm nay chúng ta về sớm đi, anh muốn ăn cơm em nấu.
" Lăng Ý nắm chặt tay Lê Cảnh Trí, hai bàn tay đan vào nhau.
"Trong nhà hết thức ăn rồi.
" Lê Cảnh Trí nói.
"Gọi điện thoại bảo siêu thị đưa đồ tươi mới đến.
""Trời mưa, làm phiền người ta làm gì, chúng ta tiện đường đi chợ mua ít đồ nhé?"Lăng Ý sống gần ba mươi năm chưa từng đi chợ mua thức ăn bao giờ.
Ở đó ầm ĩ, hỗn loạn, Lăng Ý không cần tự ngược bản thân, người cao quý như hắn chỉ cần một cuộc điện thoại, thậm chí một câu nói, tự nhiên sẽ có người đưa những nguyên liệu tươi nhất đến cửa.
Nhưng do Lê Cảnh Trí nói ra thì lại là chuyện khác.
Mặc dù đây là một câu hỏi nhưng Lăng Ý cảm thấy câu này không có đáp án lựa chọn khác.
Lê Cảnh Trí đang nhân cơ hội để trừng phạt chuyện trước kia giữa hắn và Lâm Dĩ Thuần.
"Đi, đương nhiên là đi.
" Lăng Ý cắn răng, nói trái với lòng.
"Này, này, Lăng Ý, cậu không giữ lời! Cậu nói hôm nay hai người mời tôi ăn cơm cơ mà.
" Hướng Diệc Nhiên tức giận nhìn hai người lại hòa hợp như ban đầu, bỏ anh ta qua một bên.
Lăng Ý liếc nhìn anh ta một cái: "Lần sau đi, hôm nay trời mưa, tôi đi với Cảnh Trí về nhà sớm một chút để nấu cơm.
"Hướng Diệc Nhiên cũng đi theo: "Vậy tôi đi cùng hai người, tôi còn chưa được nếm thử tay nghề của Cảnh Trí.
""Nếu như không có chuyện gì xảy ra, cả đời này cậu cũng đừng mong ăn được.
"Hắn còn không nỡ để vợ vất vả nấu nhiều, mà tên Hướng Diệc Nhiên này còn định đến ăn ké? Nghĩ hay ghê.
"Lăng Ý! Cậu là đồ chuyên hãm hại bạn bè, sao cậu có thể thay đổi lời chính cậu đã nói?"Anh ta đã tốn nhiều công sức mới tra được chuyện anh em nhà họ Giang để hai người mời một bữa cơm, vậy mà trong giây lát đã thay đổi.
Sao anh ta muốn ăn một bữa cơm với Lê Cảnh Trí mà lại khó khăn như vậy?Lăng Ý ôm eo Lê Cảnh Trí, không quay đầu, dẫn cô rời đi: "Lần sau mời cậu,