Lăng Ý nhấn vai cô, để cô ngồi lên ghế salon rồi hắn đi rót cho cô một cốc nước ấm.Lê Cảnh Trí cầm cốc thủy tinh ấm áp, trong lòng bình tĩnh hơn một chút.Lăng Ý thấy cảm xúc của cô đã ổn định, mới ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn cô: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"Lê Cảnh Trí mím môi, không nói ra được.Lăng Ý thấy tâm trạng cô không tốt, không ép cô nữa: "Được rồi, anh không ép em, chờ đến lúc em suy nghĩ kỹ, muốn nói với anh thì nói."Hắn như thế càng khiến cô thấy hổ thẹn.Cô cũng không biết tại sao lúc đó cô lại đồng ý, yêu cầu hoang đường như vậy...!Mà cô lại đồng ý.Điện thoại Lăng Ý vang lên không ngừng, tất cả đều đến từ trợ lý Lưu.Cô biết, chắc chắn buổi chiều hắn còn có lịch trình, hắn lo lắng cho cô nên mới cố ý quay về.Hắn quan tâm cô như thế ...!Mà cô lại có thể đi đồng ý với yêu cầu đó.Lê Cảnh Trí không khống chế được cảm xúc nữa, ôm lấy Lăng Ý, dường như chỉ có dựa vào lồng ngực của Lăng Ý, cô mới cảm nhận được an toàn.Cô không đành lòng giấu hắn, nói mọi chuyện cho Lăng Ý: "Xin lỗi, không phải em muốn chia sẻ anh với Nhã Trí đâu, em không còn cách nào khác, có rất nhiều người ở đó mà mẹ lại quỳ xuống trước mặt em, nên em mới như vậy."Trái tim Lăng Ý như bị đâm một nhát, sắc mặt hắn lạnh đi: "Cho nên em dễ dàng chắp tay dâng anh cho người khác?"Cô thực sự đồng ý một lời đề nghị buồn nôn như thế.Thì ra trong lòng cô, hắn không là gì cả, có thể tùy tiện cho ra ngoài.Giống như một món đồ ...Dễ dàng đưa hắn cho người khác."Rốt cuộc trong lòng em, anh là cái gì? Có phải không bằng bất cứ thứ gì không? Tại sao em không thể quan tâm anh nhiều hơn một chút?""Không phải ...!Không phải như thế." Đôi mắt Lê Cảnh Trí mờ đi, tuyệt vọng: "Bà ấy là mẹ của em, là người sinh em ra, nuôi em lớn, em thực sự không còn cách nào khác.
Bà ấy