Lăng Ý hiểu ra, hắn tức giận, siết chặt tay thành nắm đấm, hung dữ nhìn khuôn mặt yếu đuối của cô.Hắn tức, hắn hận.Tức cô dễ dàng thỏa hiệp, hận cô để cho nhà họ Lê muốn gì được nấy.Người nhà họ Lê như những con đỉa hút máu, nếu cô không học được cách từ chối, cô sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, họ vẫn sẽ hút máu cô cho đến khi nào cạn mới thôi.
Hơn nữa, những người đó căn bản không phải là người thân của cô.Bởi vì không phải người thân nên họ mới coi cô như một con cờ, một công cụ để lợi dụng.Có mấy lời hắn không muốn nói cho cô biết, sợ cô đau khổ.Nhưng hiện giờ, hắn không thể không nói được: "Anh biết người nhà họ Lê là người thân của em, vì thế nên em không buông được.
Nhưng Cảnh Trí, em có nghĩ tới nhỡ đâu bọn họ không có quan hệ gì với em thì sao?"Người nhà họ Lê chỉ có nhóm máu bình thường, chỉ có cô có nhóm máu hiếm, vậy thì sao có thể nói là quan hệ máu mủ được?Lê Cảnh Trí mơ màng nhìn hắn: "Lời này của anh là có ý gì?""Vẻ ngoài của em có chỗ nào giống người nhà họ Lê không? Lê Cảnh Trí, anh cho em biết, em không ...."Hắn còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông cửa đánh gãy.Lăng Ý chửi thề, vẻ mặt lạnh lùng đi ra mở cửa.Trợ lý Lưu nhìn sắc mặt Lăng Ý không đúng, lập tức thẳng người, nơm nớp lo sợ: "Tổng giám đốc, ở nước Mỹ có chuyện gấp."Mặt Lăng Ý tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"Trợ lý Lưu cũng thấy rất oan uổng, không dám nhìn vào trong phòng, chỉ sợ chọc giận Lăng Ý.Nhưng chuyện này sao mà trách anh ta được?Anh ta cũng có cố ý cắt ngang cuộc cãi nhau của hai người đâu?Anh ta gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hắn không nghe cuộc nào, cuối cùng còn tắt luôn cả máy, trợ lý Lưu còn có thể làm gì?Trợ lý Lưu tìm đến đúng là do có việc, hạng mục bàn bạc với công ty ở Mỹ suốt nửa năm trời, cuối cùng bên kia cũng có ý định tiếp tục