Lê Nhã Trí cười đắc ý, cúp điện thoại.
Nếu Lê Cảnh Trí đã không coi cô ta là em gái, cô ta cần gì phải thủ hạ lưu tình.
Nếu như lần này cô ta đến Ngự Thủy Viên mà Lăng Ý chịu muốn cô ta, vậy thì vừa khéo.
Hiện giờ cơ thể cô ta đã bị tàn phá, chắc chắn không thể gả cho người tốt, nếu có thể đi theo Lăng Ý, cho dù chỉ là một món đồ chơi, cũng coi như trong họa được phúc.
Có điều, cho dù Lăng Ý không muốn cô ta cũng chẳng sao, dù sao cũng nằm trong dự tính.
Nếu không phải Lê Cảnh Trí phá hủy cuộc đời cô ta, nếu như không phải vì cô, cô ta cũng không lưu lạc đến mức này.
Cô ta đã thành ra như vậy, làm sao có thể để Lê Cảnh Trí yên ổn được? Cô ta nhất định phải kéo được cô xuống.
Bà mẹ ngu ngốc bị lừa thì cũng thôi đi, không ngờ đến người cha khôn khéo của cô ta cũng bị tiền tài làm mờ con mắt.
Thực sự cho rằng cô ta sẽ hầu hạ Lăng Ý thật tốt để giúp đỡ nhà họ Lê.
Ngây thơ, đúng là ngây thơ.
Lê Nhã Trí nhìn điện thoại, cười lớn.
Tài xế nhìn nhị tiểu thư ngồi phía sau nở nụ cười âm u, như nhìn thấy quỷ, lạnh hết cả gáy.
Từ nhỏ nhị tiểu thư này đã không dễ chọc, gần đây ra ngoài làm loạn, phá thai, càng trở nên kỳ quái hơn.
Dáng vẻ kia giống như ác ma giết người trong phim truyền hình.
Người lái xe rùng mình, trượt tay, tí thì xảy ra tai nạn.
Lê Nhã Trí dừng cười, lạnh lùng liếc tài xế: "Lái xe thì lái cho tốt, nếu không từ chức về nhà nghỉ hưu đi.
"Tài xế lau mồ hôi trên gáy, người đó mới có bốn mươi tuổi, làm gì có ai nghỉ hưu sớm thế.
"Xin lỗi nhị tiểu thư, tôi sẽ chú ý.
"Lê Nhã Trí cười nhạt: "Chú cảm thấy tôi rất đáng sợ đúng không?""Không có, chỉ là tôi thấy gần đây nhị tiểu thư hơi kỳ lạ.
" Ngồi lên xe sẽ trở nên rất nóng nảy.
Lê Nhã Trí siết chặt tay, đầu móng đâm vào lòng