Hướng Diệc Nhiên và Lê Cảnh Trí không hẹn mà cùng mở miệng: "Lê Nguyệt?"Lê Nguyệt còn tưởng cô ấy ẩn náu rất kỹ, khi nghe thấy bọn họ gọi, lại nhìn thấy Lê Cảnh Trí, không khỏi giật mình.
Khuôn mặt Hướng Diệc Nhiên lạnh đi: "Sao cô lại ở đây? Cô đi theo tôi hay đi theo Lê Cảnh Trí?"Đã bị phát hiện thì Lê Nguyệt cũng chẳng buồn trốn nữa, nghênh ngang đi vào: "Tôi đi theo anh làm gì? Tôi không có sở thích đi rình mò người khác, tôi thấy Cảnh Trí bị thương, cảm thấy không yên tâm nên mới chạy đến.
"Hướng Diệc Nhiên hừ một tiếng, không tin: "Trùng hợp thế sao, sao cô nhìn thấy Cảnh Trí bị thương? Cô có thiên lý nhãn à?"Lê Nguyệt không muốn bị hiểu lầm, mạnh miệng giải thích: "Tôi làm hậu cần ở bệnh viện.
"Hậu cần nói thì rất êm tai, nhưng mọi người đều hiểu, đó là đi dọn dẹp vệ sinh.
"Lúc đó tôi định đuổi theo nhưng những người kia ngăn không cho tôi lại gần, sợ tôi quấy rối đến các người.
Bây giờ tôi mới lén đến được.
" Lê Nguyệt lè lưỡi một cái, không nhìn vào Hướng Diệc Nhiên, nói chuyện với Lê Cảnh Trí.
Nếu như bị phát hiện chắc là không giữ nổi công việc này.
Nhưng Lê Nguyệt không hối hận, đây là do cô ấy lựa chọn.
"Cảnh Trí, mặt cô bị sao thế? Ai lại ra tay độc ác như vậy?""Hiện giờ không sao rồi, cảm ơn cô, Lê Nguyệt.
" Lê Nguyệt như một mặt trời nhỏ, sưởi ấm trái tim người khác.
Hướng Diệc Nhiên nhìn chằm chằm Lê Nguyệt một lúc, khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi: "Hiện giờ cô ở đâu?""Mắc mớ gì đến anh? Không cần anh xen vào.
""Có chuyện tốt dành cho cô.
""Tôi không thèm.
""Không thèm thì thôi, tôi còn định hỏi, hiện giờ cô làm nhân viên vệ sinh ở bệnh viện, không bằng cô chăm sóc cho Cảnh Trí nửa tháng, tôi trả lương cho cô bằng nửa năm cô làm ở đây.
" Hướng Diệc Nhiên cố ý nói dài ra: "Nếu cô không muốn thì quên đi.
"Mắt Lê Nguyệt sáng rực lên: "Tôi đồng ý!"Hướng Diệc Nhiên nói với Lê Nguyệt xong, mới quay sang nhìn Lê Cảnh Trí: "Cô và Lê Nguyệt sẽ đến ở một căn nhà khác, bác sĩ nói cô phải phục hồi mất hai tuần, nếu