Vẻ mặt Lê Nhã Trí quá đáng sợ, Hướng Diệc Nhiên nhìn thấy còn run, người phụ nữ này tới giới hạn hóa thành ác ma rồi.
Anh ta kéo tay Lê Cảnh Trí, bảo vệ cô trong phạm vi của anh ta.
Lê Nhã Trí cười nhạo: "Người chị tốt của tôi, chị cũng lợi hại thật đấy, tiện tay cũng vơ đại được một người đàn ông.
Chị và Giang Tây Long chia tay lâu như vậy, mà anh ta còn nhớ mãi đến chị.
Giờ chị đã gả cho người ta rồi, mà đến bạn của chồng cũng chăm sóc tận tình cho chị.
"Cô ta nghiến răng nhấn mạnh chữ "chăm sóc tận tình".
Hướng Diệc Nhiên nhíu lông mày, muốn phản bác lại bị Lê Cảnh Trí giữ lại.
Lê Cảnh Trí lạnh lùng nhìn áo quần xốc xếch của Lê Nhã Trí, mở miệng: "Vậy em hao hết tâm tư gọi chị về để nói với chị cái gì?""Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, hiện giờ xảy ra một số bất ngờ nhỏ, tôi không còn gì để nói với chị cả.
" Lê Nhã Trí nhún vai, không quan tâm.
Dù sao cô ta cũng lật mặt rồi, giả vờ người tốt làm cái gì?Quá giả tạo, chỉ có Lê Cảnh Trí mới làm được.
Mới đầu cô ta còn định nói kích cô, thậm chí mỗi ngày đều muốn lôi Lê Cảnh Trí ra để mắng chửi.
Nhưng ai ngờ lại xảy ra chút tai nạn, hiện giờ cô ta không dám nữa.
Nếu không quản được miệng, người không ăn nổi chính là cô ta.
Lê Cảnh Trí mím môi: "Vừa khéo, chị cũng có chuyện muốn nói với em.
"Cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị một giọng nam quen thuộc phía sau ngắt lời.
"Em định nói tặng toàn bộ anh cho cô ta à?"Lê Cảnh Trí ngẩn người, quay đầu lại: "Lăng Ý! " Hắn quay về rồi.
Cô khống chế cảm xúc, tiến về phía hắn.
Sự lạnh lùng của hắn khiến cô dừng lại: "Anh trở về lúc nào thế?""Làm sao? Em không muốn anh quay lại hay là trách anh cắt ngang lời em nói.
" Biểu cảm của Lê Cảnh Trí rơi vào mắt Lăng Ý trở thành cô muốn đẩy hắn đi, nên mới có bộ dạng khiếp