Vừa khéo đến ranh giới thì Lăng Ý trở về, Hướng Diệc Nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
Bọn họ lại làm hòa, Lê Nhã Trí bị đưa đi.
Tất cả đều trở lại vị trí ban đầu, thật tốt đẹp.
Nhưng có một thứ rất khó có thể bình tĩnh được, đó là trái tim của Hướng Diệc Nhiên.
Anh ta khổ sở kiềm chế trái tim, lần tiếp xúc này khiến anh ta suýt nữa thì lạc lối.
Mặc dù hiện giờ đã tỉnh ngộ, nhưng anh ta vẫn nhớ mong sâu sắc.
Rõ ràng anh ta muốn rút người ra, nhưng lại càng lún sâu hơn.
Hướng Diệc Nhiên không thể khống chế bản thân, lái xe đến nơi Lê Cảnh Trí từng ở.
Nhưng khi anh ta mở cửa ra lại chỉ nhìn thấy Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt nhìn anh ta quay lại một mình, không thấy Lê Cảnh Trí, đi ra sau nhìn cũng không thấy người đâu.
Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, nhìn dáng vẻ Hướng Diệc Nhiên hồn bay phách tán, liếc nhìn anh ta: "Cảnh Trí đâu? Anh không để lạc cô ấy trên đường chứ?"Hướng Diệc Nhiên không nói gì, đi qua người Lê Nguyệt, đi vào nhà.
Anh ta đi vào bếp, mở tủ xem còn đồ gì ăn không.
Không còn nữa! Những món ăn Lê Cảnh Trí làm vào buổi trưa vẫn chưa ăn hết, giờ cũng không thấy nữa.
Lê Nguyệt thấy anh ta kỳ lạ, dáng vẻ như trúng tà: "Anh đói bụng tìm đồ ăn à? Buổi trưa, Cảnh Trí nấu ăn ngon quá, còn dư lại một ít, buổi chiều, lúc tôi xem phim, tôi ăn hết rồi.
"Đôi mắt Hướng Diệc Nhiên mờ đi.
Kỷ niệm duy nhất cũng không còn nữa.
Lê Nguyệt càng nhìn càng thấy anh ta kỳ lạ, không nhịn được mà vỗ vai anh ta: "Hướng Diệc Nhiên, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không làm lạc mất Cảnh Trí thật đấy chứ?"Hướng Diệc Nhiên đột nhiên nắm lấy tay cô ấy, giữ chặt.
Hai mắt anh ta mơ hồ, lực tay quá mạnh làm Lê Nguyệt đau gần chết.
Lê Nguyệt là người co được giãn được, vội vàng đính chính: "Cái đó ! Tôi chỉ nói đùa với anh thôi, tôi biết anh là một người đáng tin, nhưng mà Cảnh Trí đâu?"Hai người đi bệnh viện cả một buổi