Lễ phục màu trắng vốn dĩ đã bó lấy người, bây giờ ướt đẫm hoàn toàn dính sát vào da thịt cô.
Để phòng ngừa bị lộ vết hằn của quần áօ ɭót, mọi người thường không mặc áo ngực và mặc quần chữ T, vải trắng sau khi ngấm nước thì không khác gì tấm lụa mỏng có thể nhìn thấu bên trong.
Lê Cảnh Trí lập tức ngồi xuống, hai tay ôm lấy chính mình, tránh bị lộ hàng.
"Loảng xoảng …loang" một tiếng, chậu nước bị ném trêи mặt đất, lật mấy cái.
Kẻ đầu têu nên vụ này, Y Nghê đang đứng trước mặt Lê Cảnh Trí, nhìn dáng vẻ chật vật của cô, ôm eo cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Lê Cảnh Trí, lúc ở quán cà phê tôi đã nói với cô rồi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!"
Cô ngẩng đầu, con ngươi đen nháy nhìn người phụ nữ trước mặt: "Y Nghê!"
"Là tôi".
Khuôn mặt Y Nghê được trang điểm tinh tế, giờ trở nên vặn vẹo: "Tôi cũng không muốn gây khó dễ cô, là do cô không biết điều, nhất định phải mặc bộ lễ phục này." Nếu cô ta đã không mặc được, cô lại còn để cô ta mất mặt như vậy, không bằng cô ta phá hủy cả cô và nó.
Cô ta cố tình chỉnh cô chỉ vì một cái váy? Lê Cảnh Trí cảm thấy buồn cười, có thể là do hiện giờ cô quá mức chật vật, căn bản không cười nổi, chỉ còn sót lại cười khổ.
Y Nghê nhấc chân, giày cao gót đạp trêи tấm lưng trắng nõn của cô: " Lê Cảnh Trí, đều tại cô, nếu như không phải tại cô, Lăng Ý chính là của tôi! Bộ lễ phục trêи người cô lúc này cũng là của tôi!"
Lê Cảnh Trí đưa tay ôm chặt lấy người, co lại thành một khối, nghe Y Nghê phát tiết: "Tôi và Lăng Ý là thanh mai trúc mã, cha tôi cũng định để cho hai nhà làm thông gia. Ý đối với tôi rất tốt, nếu như không phải tại cô cản trở, tôi căn bản không cần để bản thân chịu oan khuất, đi làm thư kí cho anh ấy. Tôi vốn dĩ có thể làm vợ của anh ấy!"
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lê Cảnh Trí biết dáng vẻ của mình hiện tại, căn bản không có cách nào cùng Y Nghê nói chuyện đạo lý, càng không có cách nào đứng lên.
Vải gần như trong suốt dán chặt vào cơ thể, chỉ cần cô đứng lên, sẽ bị nhìn thấy hết.
Đến lúc đó không chỉ bản thân cô mất mặt, mà còn làm nhà họ Lê và nhà họ