Lăng Ý đứng sau lưng cô, nhìn cô cẩn thận từng tí một, ghen tị, nói: "Sợi dây chuyền này có lai lịch gì mà em coi nó như bảo bối thế? Anh đưa nhẫn cho em còn không thấy em trân trọng như vậy.
""Là tín vật đính ước của cha mẹ.
" Đầu ngón tay cô vuốt nhẹ dây chuyền.
Ánh mắt Lăng Ý tối sầm, không nhịn được nữa, hỏi lại: "Người nhà họ Lê quan trọng với em đến thế sao?"Cô gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ai mà không yêu nhà của mình chứ? Đúng là cha mẹ luôn đối xử không công bằng giữa em và Nhã Trí, em luôn cảm thấy bọn họ có gì đó rất lạ.
Họ cho Nhã Trí những gì tốt nhất, nâng con bé trên tay, nếu mà so sánh, em giống như được nhận nuôi hơn.
"Lê Cảnh Trí tự cười, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Lúc em gái mới ra đời, mẹ đưa cho em chiếc dây chuyền này, nói là tín vật đính ước năm xưa, là kết tinh tình yêu của bọn họ, mẹ đưa cho em là hy vọng em biết, bọn họ cũng yêu em.
Do Nhã Trí là em nên họ phải chăm sóc con bé nhiều hơn một chút, cho nên không thể đối xử đặc biệt công bằng với em, mẹ nói mẹ hy vọng em biết em và tín vật đính ước này đều là kết tinh tình yêu của hai người.
"Dây chuyền bằng bạc hấp thu nhiệt độ từ tay cô sang: "Mới đầu, nó như một nơi gửi gắm của em, còn hiện giờ, nó đang nhắc nhở em, em và nó đều đã từng được yêu.
Cho dù thế nào, em cũng không được để bản thân trở nên đáng ghét.
""Đúng rồi, anh nhìn xem, sợi dây chuyền này được thiết kế rất tinh xảo.
" Lê Cảnh Trí đưa dây chuyền ra, chỉ vào một chỗ nhỏ cho hắn xem: "Anh xem chỗ này hình như từng được khắc chữ, nhưng thời gian lâu quá rồi, bị mài mòn, không nhìn rõ lắm.
"Một sợi dây chuyền có thể khắc chữ với công nghệ như vậy vào hơn hai mươi năm trước thực ra là rất khó.
Lăng Ý nhìn đôi mắt trong veo của cô, cô không bị nhà họ Lê ảnh hưởng, thực