Viên Vũ không để ý: "Không, Cảnh Trí, con cũng tới đây đi, con nhất định phải tới.
"Viên Vũ khóc lóc cầu xin cô: "Nhã Trí muốn gặp con, con bé muốn gặp con lần cuối.
Mẹ xin con, tình cảm nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, con tới bệnh viện thăm Nhã Trí được không? Trước đây là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con đi đến đây với cha con được không?""Nhã Trí thực sự không ổn rồi, con bé muốn gặp con lần cuối, tục ngữ nói, sắp chết nói lời hay, nếu con bé không thể nói ra, con bé thành ma cũng không yên tâm đi đầu thai được.
Cảnh Trí, mẹ xin con, chỉ cần con tới đây, bảo mẹ quỳ xuống xin lỗi con cũng được.
""Nếu con chưa hết giận, muốn đánh mẹ như lần trước mẹ đánh con, đánh năm ba lần đều được.
"Viên Vũ thực sự rất yêu Lê Nhã Trí, bởi vì Lê Nhã Trí mới là miếng thịt từ người bà rơi ra.
Cho dù có đối xử tốt với Lê Cảnh Trí đến đâu, cũng chỉ là phần đầu thừa đuôi thẹo sau khi đã chia cho Lê Nhã Trí.
Viên Vũ có thể vì Lê Nhã Trí mà không nhận đứa con gái Lê Cảnh Trí này, nhưng cũng có thể bỏ xuống lòng tự trọng cầu xin Lê Cảnh Trí tha thứ vì tâm nguyện trước khi chết của Lê Nhã Trí.
Đây mới là tình mẹ.
Cho dù Viên Vũ có đối xử tốt với cô đến đâu, bà cũng chưa từng thực sự coi cô là con gái, chẳng qua bà thấy cô đáng thương, là một đứa trẻ bị vứt bỏ trong trại trẻ mồ côi, thế thôi.
Lê Cảnh Trí bỗng nhiên bình thường trở lại, thực ra nhà họ Lê cũng không phải là nhà của cô, là cô lừa mình dối người, tự ràng buộc bản thân.
Cô cần gì đây?Cha mẹ này cũng không phải là cha mẹ cô, ngôi nhà đó cũng không phải là nhà của cô.
"Cảnh Trí, con có còn đang nghe không? Mẹ xin con đến nhìn em gái con lần cuối đi được không?""Được.
" Cô im lặng nói ra một chữ.
Coi như là lần cuối cùng, cô chào tạm biệt nhà họ Lê đi.
Lăng Ý nói: "Anh đưa em đi.
""Ừm.
" Cô nháy mắt, cười với hắn: "Có anh tốt thật đấy.
"Chỉ có Lăng Ý là không nói dối cô.
Mà hiện giờ, cô cũng chỉ