Lê Cảnh Trí nhận ra có điều không ổn, bắt đầu giãy dụa, cố gắng trốn thoát.
Nhưng người kia còn có một tên đồng bọn khác.
Hai người trói tay cô ra phía sau, nhanh chóng dùng dây thừng buộc lại, lôi cô ra ngoài.
"Che mắt cô ta lại.
"Một người đàn ông nói: "Cần gì phiền phức thế!" sau đó đập một nhát, cô hôn mê.
Đến khi tỉnh lại, trước mắt là một mảng tối đen như mực, không có tia sáng nào.
Lê Cảnh Trí híp mắt, cố gắng nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì.
Chẳng trách cô không bị bịt miệng cũng chẳng bị bịt mắt, người kia đã chuẩn bị không cho cô nhìn thấy.
Cô di chuyển cơ thể.
Hai tay cô bị trói vào chiếc tủ phía sau, cô vùng vẫy, chiếc tủ cũng rung lên theo.
Một giọng nam ồm ồm vang lên: "Muốn chết thì cứ cử động đi.
Phía sau cô là tủ rượu, cô mà kéo nó đổ, đến lúc bị đè chết đừng có trách người khác.
"Lê Cảnh Trí không dám lộn xộn, ngồi thẳng người, để bản thân từ từ thả lỏng.
Người kia đập một cú quá nặng vào phía sau cổ, đến giờ cô vẫn còn đau.
"Gan cô lớn hay giả vờ bình tĩnh thế? Bị trói tới đây mà không sợ sao?" Người nói chuyện không hài lòng với biểu hiện của cô, cô phải khóc lớn, tuyệt vọng, bất lực, thì hắn ta mới có được cảm giác khuây khỏa.
Lê Cảnh Trí mở miệng: "Tôi sợ.
"Sao mà không sợ được? Nhưng sợ thì có ích gì?Hắn ta đã tốn công bắt cô đến đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cô ra ngoài.
Thay vì khóc lóc cầu xin, chi bằng tìm cách xác định vị trí của mình còn hơn.
Người kia nói, phía sau là tủ rượu.
Nếu như không có gì bất ngờ, cô vẫn còn đang ở gần Night.
Nơi này không có ánh sáng, không có cửa sổ, chắc là tầng hầm.
Người kia không hài lòng với dáng vẻ bình tĩnh của Lê Cảnh Trí, hắn ta đi lên trước, vỗ vỗ má cô: "Sợ sao không xin tha?""Xin anh tha