Lăng Ý đuối lý, trong giây lát không thể tìm được lý do phản bác lại, hắn chỉ chăm chú ôm vai của Lê Cảnh Trí, giữ vững lập trường: "Mẹ, những chuyện đó con có thể nói với mẹ sau, nhưng nhà chúng con không cần người ngoài.
"Nhà của hắn và Lê Cảnh Trí không cần có người ngoài tham gia vào.
Cũng không cần người ngoài đến "phục vụ" hắn.
Thái độ của Lăng Ý rất kiên quyết, nhưng Hách Ánh càng kiên quyết hơn: "Tiểu Kỳ không phải là người ngoài, là mẹ kêu con bé đến đây, con bé chính là mẹ, trừ phi con không cần luôn cả người mẹ này.
""Mẹ, con kết hôn rồi, con không cần một người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà của con.
""Thật sao? Lê Cảnh Trí còn có thể đưa em gái lên giường, thì sao mẹ lại không thể đưa người tới đây phục vụ được?"Lần đầu tiên Lê Cảnh Trí nghe thấy những lời cay nghiệt như thế từ miệng Hách Ánh, mặt cô trắng bệch.
Thế mới biết, tình cảm cần phải gắn bó.
Nếu người ta đối xử tốt với bạn, mới có thể bao dung bạn.
Khi người ta đã thất vọng về bạn và đuổi bạn ra khỏi thế giới của người ta, thì lời nói lạnh lùng làm tổn thương người khác thế nào cũng nói ra được.
Nhưng Hách Ánh nói cũng không sai, là cô có lỗi trước.
"Mẹ, người phụ nữ này tuyệt đối không thể ở lại đây.
""Ý của con là không cần người làm mẹ này sao?"Lăng Ý nhíu mày định nói gì đó lại bị Lê Cảnh Trí giật ống tay áo.
Giọng cô rất nhỏ: "Nghe lời mẹ đi.
""Lê Cảnh Trí, em bị điên rồi sao?" Lăng Ý nắm chặt lấy vai cô, tăng sức mạnh trên tay lên.
Mẹ Trần chỉ đến đây có hai, ba ngày một tuần mà có thể đổi vitamin thành thuốc tránh thai, bây giờ mà để Dương Tiểu Kỳ ở lại đây, không biết có còn cho cô uống thuốc độc gì không.
Hay là nói, cô cũng không để tâm những thứ này.
Đúng lúc mẹ mang người tới đây, nghĩ cách chạy thoát thân.
Khả năng này như một bàn tay nắm chặt lấy trái tim hắn, thở thôi cũng thấy đau.
Ánh mắt Hách Ánh đảo qua hai người: "Mẹ mặc kệ hai đứa các con bàn bạc thế nào, Tiểu Kỳ nhất định phải ở lại đây.
Hai đứa đã