"Tiểu Noãn, xuống đi, đừng làm loạn.
" Vẻ nghiêm nghị hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt dịu dàng của Giang Tây Long.
Anh tiến từng bước tới gần Giang Noãn, giơ tay về phía cô.
Giang Noãn để cho anh đi đến, nhưng không có ý định xuống.
Khi Giang Tây Long bắt đầu kéo cô ấy, thì cô ấy lại có phản ứng rất kịch liệt: "Anh đừng chạm vào em.
"Khi né tránh, cơ thể cô ấy mất cân bằng, lảo đảo.
Giang Tây Long không chạm vào cô ấy nữa, giơ hai tay lên: "Anh không chạm, em đừng làm loạn, tự đi xuống, nhanh lên.
""Hiện giờ, anh ở trước mặt mọi người đồng ý kết hôn với em, em sẽ xuống.
" Giang Noãn đưa ra yêu cầu.
Giang Tây Long quay đầu lại nhìn, hai ông bà Giang nước mắt lưng tròng, dưới tầng có rất nhiều người đứng xem, có mấy phóng viên làm trực tiếp hiện trường, lính cứu hỏa cũng đứng ngay ngắn, chuẩn bị hàng động mọi lúc.
Phía sau đám đông là Lăng Ý và Lê Cảnh Trí đang đứng nhìn.
Giang Tây Long nhìn thấy Lê Cảnh Trí, ánh mắt thay đổi thấy rõ, Giang Noãn nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện Lê Cảnh Trí vừa chạy tới.
Giang Noãn nở nụ cười nhạt: "Anh, rốt cuộc anh sợ em chết nên mới tới đây hay vì anh biết Lê Cảnh Trí sẽ tới, anh sợ em tổn thương cô ấy nên tới?""Anh lo cho em.
" Giang Tây Long nói.
"Thật, vì lo cho em, mau xuống đây.
""Nếu anh lo cho em tại sao không thể kết hôn với em, anh chỉ cần kết hôn với em, em sẽ xuống, được không?" Giang Noãn nhìn anh, như một đứa trẻ đáng thương đang tìm kiếm đồ chơi.
"Tiểu Noãn, anh không chỉ lo cho em, anh cũng quan tâm em, nhưng anh chỉ coi em là em gái, giữa chúng ta không có tình yêu.
""Vậy anh để em chết đi là được.
""Tiểu Noãn!""Hơn nửa cuộc đời của em đều xoay xung quanh anh, anh nói chúng ta không có cơ hội, bảo em từ bỏ anh, thì có khác gì phá hủy cuộc đời này của em.
Không có được anh, em sống hay chết thì có gì khác đâu.
"Giang Noãn