Giang Tây Long kéo cô lên từ mặt đất, đem cô ôm vào trong ngực: "Cảnh Trí, không có chuyện gì, tất cả đều đã qua rồi". Anh cảm thấy cực kì đau lòng, làm sao cô có thể chịu đựng được người khác sỉ nhục mình nhiều lần như thế, cái gì cũng chịu đựng một mình, không chịu hé miệng nửa lời.
Nếu như không phải anh đuổi theo đến đây, nhìn thấy tình cảnh này thì cô dời khỏi nhà họ Cung kiểu gì?
Một người phụ nữ dáng vẻ chật vật, một thân một mình, nguy hiểm biết nhường nào? Người đàn ông kia tự nhận là chồng của cô, vậy mà lại đối xử với vợ mình như người xa lạ, tuyệt tình đến như thế. Khi thấy người đó nghiêm túc tuyên bố chủ quyền với cô, cùng với việc nói chuyện về những dấu hôn trêи người cô, anh còn tưởng giữa hai vợ chồng bọn họ có tình cảm. Nào ngờ, hiện thực chứng minh cho anh thấy, giữa bọn họ không có bất kì thứ gì.
Giang Tây Long đưa tay nâng mặt cô, ấn vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ sau lưng: "Nếu muốn khóc, em có thể dựa vào ngực của anh, đem mặt che đi, ai cũng sẽ không thấy được dáng vẻ khóc của em. Cảnh Trí, không cần sợ, anh vẫn luôn bên cạnh em."
Lê Cảnh Trí bị giội nước, cả người đều lạnh, tay chân tím ngắt, mặc dù được ôm chặt nhưng cũng không thể nào xua đi bớt giá lạnh.
Má cô kề sát bên ngực anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh, nghe được tiếng trái tim đập.
Không thể khống chế cảm xúc lại được, Lê Cảnh Trí cuối cùng cũng ở trong lồng ngực quen thuộc khóc rống lên, nước mắt không ngừng chảy ra làm ướt cả sơ mi của anh.
Giang Tây Long một tay ôm cô, một tay vỗ nhẹ sau ưng an ủi: "Không sao, không sao nữa rồi, đừng sợ, để anh đưa em về."
Cô cúi đầu khóc ở trong ngực anh, như một con thú nhỏ bị thương, thỉnh thoảng lại thút thít.
Cô thấp giọng: "Tại sao, tại sao...."
Rõ ràng là cô