Lê Cảnh Trí bị dáng vẻ của em gái làm sợ đến khϊế͙p͙ vía, em gái cô từ nhỏ đã được cưng chiều, muốn lấy cái gì nhất định sẽ có bằng được. Con bé tính tình thẳng thắn, mọi lời nói đều đã suy nghĩ kĩ, càng nghĩ cô càng sợ con bé động lòng với Lăng Ý.
"Nhã Trí, chị sẽ đi tìm Lăng Ý, những việc này, em không cần nghĩ lung tung."
"Em biết rồi, em sẽ không nhúng tay vào." Lê Nhã Trí không vui đi lên lầu.
Lê phu nhân nhìn con gái nhỏ một chút, rồi cũng đi theo, khuyên bảo: "Nhã Trí giận rồi sao? Cha mẹ chỉ là không muốn con liên quan đến chuyện này." Bà nhỏ giọng, cầm lấy tay của con gái nhỏ: "Mẹ biết tâm tư của con nhưng tốt nhất con nên xóa bỏ nó đi."
"Không phải chị muốn ly hôn sao? Sao hai người lại không đồng ý?" Lê Nhã Trí tức giận: "Chị ly hôn con mới có cơ hội không phải sao? Chỉ tại hai người sinh con muộn hai năm, nếu như con là chị thì thật là tốt."
"Lăng Ý là anh rể của con, dù con có thích thế nào thì cũng đừng có thể hiện trêи mặt như thế, những lời kia, con cho rằng chị con sẽ nghĩ gì?"
"Mọi người đều không công bằng! Tất cả đồ tốt đều muốn đưa cho chị dùng."
"Nhã Trí, chờ con lớn thêm một chút, cha mẹ sẽ kiếm cho con vị hôn phu tốt nhất được không?"
"Con đã không còn là trẻ con nữa, lừa gạt con rất thú vị sao? Cả thành phố này cũng chỉ có một nhà họ Lăng, một Lăng Ý, kiểu gì con cũng không thể tìm người tốt hơn anh rể được!" Lê Nhã Trí tự nhốt mình trong phòng, sống chết không nghe lời mẹ nói.
Lê phu nhân thở dài, lắc đầu.
Nhà họ Lăng nào có tốt như bề ngoài, lúc Cảnh Trí mới gả cho Lăng Ý, nguyên nước bọt do mọi người phỉ nhổ đã đủ làm cho con bé chết đuối rồi, hiện tại cũng không tốt hơn là bao.
Bà thà rằng gả Nhã Trí cho một gia đình bình thường, cũng không muốn phải hy sinh hạnh phúc của con gái.
Lê Cảnh Trí nghe thấy tiếng đập cửa trêи tầng liền biết được tính khí em gái mình lại phát tác.
Mí mắt nhảy liên tục, cô