"Tốt tính? Đáng thương? Ý cậu là tôi bắt nạt cô ta sao?" Lăng Ý cười gằn, hai từ này mà dùng để miêu tả Lê Cảnh Trí sao?
Hướng Diệc Nhiên cảm thấy Lê Cảnh Trí rất thú vị, không giống như những lời Lăng Ý đã nói âm hiểm, xảo trá.
Thấy Lăng Ý nói như vậy, không nhịn được cãi lại mấy câu: "Lê Cảnh Trí có chỗ nào không đáng thương? Cậu thử nghĩ xem, trêи tiệc rượu rõ ràng là Y Nghê bắt nạt cô ấy, cậu đã không che chở cho người ta thì thôi lại còn ném cô ấy ở lại đó mặc cho cả người còn đang ướt nhẹp. Hôm nay chạy đến tìm cậu lại thấy cậu cùng Y Nghê dính vào nhau, cô ấy vẫn rất bình tĩnh, tính khí như vậy mà còn không tốt sao?"
"Chỉ thấy qua một lần mà đã giúp cô ta nói chuyện?" Lăng Ý cụp mắt, Lê Cảnh Trí quả nhiên là lợi hại, ngay cả Hướng Diệc Nhiên cũng bị cô thu phục.
Hướng Diệc Nhiên nói thật lòng: " Lăng Ý, tôi cảm thấy cậu có sự hiểu lầmđối với cô ấy ."
Lăng Ý cầm bút lên trêи tay, rồi lại thả xuống: "Hiểu lầm? Cô ta có thể bỏ thuốc tôi, sắp đặt cuộc hôn nhân này, người phụ nữ này đã không còn đơn thuần nữa rồi".
"Nói như vậy cũng không sai." Có thể bỏ thuốc đàn ông, nhân cách thật sự rất khó nói.
Nhưng mà.....
"Nếu đã không thích cô ấy thì còn giữ lại làm gì? Ly hôn đi, như vậy cả cậu cũng được giải thoát. Cậu cũng không thích cuộc hôn nhân này, còn phí sức lực để giữ lại làm gì?" Cố ý nói cho nhà họ Lê biết nguyên nhân, không phải là bắt Lê Cảnh Trí phải nghe lời sao? Lúc cô ấy tìm đến cửa lại còn giả vờ thanh cao, không biết bày ra cái dáng vẻ đó cho ai xem.
Một chiếc bút máy ném tới: "Liên quan gì đến cậu".
Hướng Diệc Nhiên vững vàng tiếp được chiếc bút, nở nụ cười:"Tôi nói thật, nếu còn muốn tiếp tục với cô ấy thì đối xử tốt một chút. Y Nghê bắt nạt cô ấy, lúc trước không biết thì không nói, nhưng hôm qua đều đã thấy rõ, hôm nay, lại còn thân thiết với Y Nghê trước mặt cô ấy, cậu không sợ cô ấy trở mặt nháo chết cậu sao?"
Lăng Ý