"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lăng Ý cười nhạt: "Thật sự không nhận ra sao? Muốn làm...... cô."
Hắn kéo chiếc váy của cô lên trêи, lộ ra hai chân dài thẳng tắp.
Lê Cảnh Trí vội kêu lên: "Đây là nhà của tôi, tí nữa còn phải xuống ăn cơm, anh đừng có mà làm loạn!"
Hắn càng kéo váy của cô lên cao hơn, làm cả một khoảng da thịt bên eo đều lộ ra ngoài không khí: "Ở trong nhà cô, trong phòng cô, làm những việc này không phải càng có ý nghĩa sao? Hiện giờ mới có bốn giờ, muốn ăn cơm cũng phải sáu giờ mới ăn, đủ cho chúng ta làm một lần rồi."
"Anh điên rồi! Hai người chúng ta ở trong phòng lâu như vậy không có động tĩnh gì, anh cho rằng người khác không biết chúng ta làm gì sao?" Hắn thực sự chỉ vì nửa thân dưới mà vứt hết cả mặt mũi vậy sao?
"Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó không phải rất bình thường sao. Không làm gì mới khiến người khác nghi ngờ."
Lăng Ý nhìn cảnh đẹp trước mắt, nhưng vẫn thấy không thỏa mãn, muốn đẩy lên trêи cao nữa, lại phát hiện, thân váy bị hai bên ngực của cô giữ lại, không di chuyển được nữa.
Bàn tay hắn vuốt nhẹ bên người cô, tìm được dây kéo, "roẹt" một tiếng.
Lăng Ý gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ừ, như vậy tốt hơn nhiều."
Vừa dứt lời, Lê Cảnh Trí cảm thấy thân thể mình mát lạnh, hắn thật sự kéo toàn bộ váy của cô lên trêи.
Lê Cảnh Trí không có cách nào giữ tỉnh táo, lời nói cũng run run: "Phải làm gì anh mới chịu buông tha cho tôi?"
Để cho bản thân không mảnh vải trước mắt một người đàn ông, cô thực sự không làm được.
Đầu ngón tay Lăng Ý vuốt dọc theo bắp chân của cô: "Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ khiến cô thấy thoải mái. Cô mà giãy giụa, tôi càng hưng phấn người chịu đau chỉ có cô thôi."
Nếu sớm biết có chuyện này cô thà ngồi dưới tầng nghe