Sáng hôm sau, Lăng Ý trực tiếp đi đến công ty, lúc Lê Cảnh Trí tỉnh dậy đã không còn thấy hắn đâu nữa.
Được ngủ trêи giường của mình thoải mái hơn rất nhiều so với khi ngủ ở nhà hắn.
Cô rửa mặt xong xuống tầng ăn sáng, di động trêи bàn rung lên, là tin nhắn của Lăng Ý, nhắc cô về sớm một chút, đồ vật mua hôm qua sẽ được chuyển đến. Cũng nhắc nhở cô, bây giờ cô phải nghe theo tất cả lời của hắn.
Cô uống một ngụm sữa bò, thở dài.
Lê Nhã Trí bình thường hay ngủ nướng, chỉ vì nghĩ hôm nay có thể gặp Lăng Ý trong nhà, muốn ăn sáng cùng hắn, mà chịu khó dậy sớm. Kết quả chẳng nhìn thấy Lăng Ý đâu chỉ thấy Lê Cảnh Trí đang uống sữa, chán nản: "Mới sáng ra anh rể đã đi đâu vậy?"
Thấy cô không trả lời, Lê Nhã Trí liền đi đến phía đối diện, ngồi xuống: "Chị nói một đằng làm một nẻo".
Lê Cảnh Trí ngẩng lên kinh ngạc, liếc nhìn cô một cái: "Vẫn chưa tỉnh ngủ?"
"Chị biết em đang nói chuyện gì." Lê Nhã Trí tức giận, bỏ cả bữa sáng đi lên tầng.
Cô siết chặt cốc thủy tinh trong tay, tâm tư của Nhã Trí ngày càng biểu hiện rõ ra bên ngoài, trong lòng cô không biết phải làm thế nào, chỉ có thể giả vờ như không biết.
Ăn xong, lúc cô chuẩn bị trở về, cha cô gọi cô lại:"Đi theo ta đến thư phòng."
Sau khi Lê Cảnh Trí đi vào, Lê Khải Thiên cũng không lòng vòng mà trực tiếp nói thẳng: "Mày nghĩ biện pháp để cho Lăng Ý đầu tư một trăm triệu vào Lê thị."
Cô sợ ngây người: "Lê thị lại làm sao vậy? Chẳng phải chỉ cần nhà họ Lăng không rút vốn đầu tư là được sao?"
Một trăm triệu không phải là con số nhỏ, với tình hình của Lê thị bây giờ, một trăm triệu hoàn toàn có thể mua được 50% cổ phần.
"Con bé ngốc này, nếu có một trăm triệu, chúng ta