Lê Cảnh Trí học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô bắt đầu lập kế hoạch làm kinh doanh nhỏ.
Mặc dù du học nước ngoài nhưng cô rất thích văn hóa cổ đại Trung Hoa, cô nghĩ sẽ làm một vài tác phẩm kết hợp giữa hiện đại và cổ điển, như thế sẽ không bị quá khoa trương mà cũng rất có ý.
Lăng Ý vừa đi hôm trước, hôm sau cô nhận được điện thoại của Giang Noãn hẹn ra ngoài đi dạo.
Vẫn không cam tâm vụ tạt cà phê lần trước, Giang Noãn nói, nếu lần này có gặp lại Y Nghê nhất định phải trả thù cô ta một cái.
"Trả tiền".
"Phục vụ".
Lời của Giang Noãn quả nhiên là linh nghiệm.
Tình huống lần này so với lần trước có sự đối lập, lúc cô và Giang Noãn muốn gọi đồ thì vừa khéo bên Y Nghê cũng muốn trả tiền.
Lần này sẽ không giống lần trước chứ? Nhân viên phục vụ bắt đầu lo lắng, rốt cuộc nên đi bên nào trước đây, chỗ nào cũng không thể đắc tội được.
May mà có một nam nhân viên gần đó đến hỗ trợ, mỗi người một bên.
Y Nghê trả tiền, mặt tức giận đi đến trước bàn Lê Cảnh Trí, cười lạnh: "Lần trước đã coi thường cô rồi, bản lĩnh quả thực không nhỏ."
Cô không thèm ngẩng đầu lên, nhìn trêи mặt bàn không có thứ gì, lần này không cần nghĩ xem ai nhanh hơn rồi.
Cô thở phào, vẫn ngồi yên không có phản ứng.
Hành động đó chỉ khiến Y Nghê càng tức giận hơn: " Lê Cảnh Trí! Cô mãi mãi sẽ không có được Lăng Ý đâu, cho dù không có tôi ở bên cạnh, thì vẫn có hàng trăm người ở bên cạnh anh ấy, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ là duy nhất được".
Cô híp mắt cười cợt: " Không phải thì không phải, nói khó nghe như vậy làm gì, dù sao tôi vẫn có thể ngồi ở đó chiếm chỗ, còn hơn có người dù cho có cởi sạch quần áo cũng chẳng thể làm gì."
Nói tới cãi nhau, ngoại trừ ở trước mặt Lăng Ý cô không thể đấu lại thì khi nói với những người khác cô lúc nào cũng có thể khiến người ta