"Lăng Ý, anh làm vậy là không công bằng với tôi! Anh dựa vào cái gì mà ngay cả quyền gặp gỡ bạn bè của tôi cũng cấm?" Giang Noãn là người bạn thân nhất của cô, tại sao không để cho cô gặp cô ấy?
"Vậy cô và Giang Tây Long suốt ngày vụng trộm với nhau, là công bằng với tôi sao?" Hắn híp mắt, hỏi ngược lại.
Hai từ "vụng trộm" đã khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương: "Sao anh có thể nói như thế được? Tôi không làm gì sai, cũng chưa từng có suy nghĩ không an phận nào, từ sau khi kết hôn với anh, tôi đã bỏ qua tất cả quá khứ ở phía sau. Còn anh thì sao? Anh có dám nói, suốt ba năm kết hôn với tôi, anh chưa từng có người phụ nữ nào khác không?"
"Phụ nữ bên cạnh anh cũng không phải chỉ có mỗi mình Y Nghê."
Hai người bọn họ chưa từng nói đến chủ đề này, hiện tại Lăng Ý đối xử với cô rất tốt, bọn họ như có một thỏa thuận ngầm sẽ không ai nhắc đến chuyện này, tất cả đều giấu trong lòng, chuyện quá khứ cứ thế cho qua, không nhắc lại nữa.
Nhưng lần này Lê Cảnh Trí bị làm cho tức giận, không nhịn được.
Bầu không khí bỗng trầm xuống.
"Phụ nữ bên cạnh tôi?" Lăng Ý giận dữ cười: "Từ trước đến nay cô chưa từng để ý tới phụ nữ xung quanh tôi, cô một lòng chỉ suy nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng đàn ông bên cạnh cô, tôi để ý."
Nói xong, hắn hung tợn hôn lên môi cô, hút đi toàn bộ hô hấp. Mãi cho đến khi cô bị hút cạn khí lực, sụi lơ trong ngực hắn, hắn mới thả ra.
Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, cài lại áo sơ mi, trực tiếp ra ngoài, tới công ty.
Âm thanh đập cửa vang lên, cũng khiến lòng cô run lên theo.
Hắn nói...Hắn để ý.
Lê Cảnh Trí ôm ngực, thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Lần cãi nhau này Lăng Ý thực sự tức giận, liên tiếp mấy ngày liền không chịu về nhà.
Lê Cảnh Trí không biết phải làm sao, cuối cùng chấp nhận chịu thua, đến Lăng thị tìm hắn, cô muốn giải thích rõ ràng, cô và Giang Tây Long thực sự chỉ còn là quá khứ.
Lê Cảnh Trí kéo đôi chân vẫn chưa hoàn toàn hồi