Cô thực sự ngu xuẩn.
Không phải cô đã biết Lăng Ý là loại đàn ông đào hoa, lăng nhăng từ lâu rồi sao? Không phải cô đã sớm nhắc nhở chính mình vô số lần không nên động lòng với hắn, không nên có những hy vọng xa vời về cuộc hôn nhân này rồi sao? Tại sao, tại sao vẫn vì sự quan tâm của hắn, vì nghe lời của mấy người giúp việc nghị luận, liền thật sự cho rằng hắn chỉ thuộc về cô, chỉ đối tốt với một mình cô.
Lê Cảnh Trí, mày thực sự ngu đến hết thuốc chữa rồi.
Hướng Diệc Nhiên nắm chặt cổ tay cô, như muốn nói đây không phải là cầu thang ở nhà, đây là cầu thang của tòa nhà cao hơn sáu mươi tầng đấy.
Cô bị dáng vẻ cuống cuồng của anh ta làm cho nín khóc, bật cười: "Hướng Diệc Nhiên, tôi không có yếu ớt đến thế."
Hướng Diệc Nhiên cũng bị ánh mắt của cô làm cho ngẩn người, dừng một chút rồi mới buông tay: "Cô mạnh mẽ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi nhắc nhở cô, đôi chân của cô còn chưa có khỏi hoàn toàn. Dằn vặt mình như thế, người chịu khổ chỉ có cô thôi."
"Anh đây là đang quan tâm tôi?"
"Không phải vậy chẳng lẽ tôi đang giễu cợt cô chắc?"
"Nhưng tình huống lúc nãy giữa tôi và Lăng Ý, anh cũng đã nhìn thấy, anh không cần bởi vì anh ta mà cố ý quan tâm đến tôi."
"Người phụ nữ này thực sự muốn ăn đòn mà." Hướng Diệc Nhiên hừ một tiếng: "Cô thú vị như vậy, tôi coi cô là bạn bè được chưa? Đây là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau."
Cô lau lau nước mắt: "Thật sự?"
"Dù gì tôi cũng là một người đàn ông, đi lừa cô làm gì?"
"Cảm ơn." Thanh âm nhẹ nhàng như chỉ cần có một cơn gió lướt qua cũng có thể bay đi, dáng vẻ bây giờ của cô cũng vậy, yếu ớt như thể chỉ cần đụng đến là có thể vỡ thành ngàn mảnh nhỏ.
Hướng Diệc Nhiên thấy mình có cảm giác là lạ, trước đến nay chưa bao giờ có, nếu nói đau lòng cũng không giống đau lòng, nếu nói thương cảm cũng không giống thương cảm.
Anh ta mạnh mẽ kéo cô vào trong thang máy, ấn tầng trệt, sau đó đi ra ngoài,