Hướng Diệc Nhiên đưa Lê Cảnh Trí đến một căn nhà trong nội thành.
Vừa mở cửa, vừa nói mật mã cho cô biết.
"Đây là nhà của anh sao?" Nếu đúng là vậy thì cô ở nơi này không được thích hợp cho lắm.
Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, anh ta nhún vai: "Đừng có suy nghĩ lung tung, tôi có rất nhiều nhà, đều lớn hơn nơi này nhiều, nơi này tôi không thường ở cho lắm, cho nên cho cô mượn ở tạm mấy ngày."
"Thật sự có thể sao?" Tại sao anh ta lại đối tốt với cô như vậy?
"Nơi này bình thường không có người ở, còn rất nhiều đồ vẫn còn mới, tôi cũng không nhớ là để đâu nữa, cô tự tìm mà dùng."
Anh ta nói tiếp: "Chừng nào cô có chỗ ở mới thì phải mau mau rời đi đấy, tôi không có thói quen nuôi phụ nữ bên ngoài, đặc biệt là người đã kết hôn."
Nói xong liền nghênh ngang rời đi, đưa lưng về phía cô phất phất tay.
Cửa đóng "ầm" một tiếng, sau khi Hướng Diệc Nhiên đi khỏi, cả căn phòng cũng chỉ còn lại một mình cô.
Cô nhìn xung quanh một lần, phát hiện anh ta không có lừa cô, nơi này tất cả đều trống không, trong phòng bếp cũng không có gì, phòng vệ sinh cũng rất sạch sẽ, mở tủ chứa đồ, có rất nhiều đồ dùng một lần. Người không biết còn cho rằng đây chỉ là một nơi dùng để nghỉ chân.
Lê Cảnh Trí không có nơi nào để đi, ở nơi này bình tĩnh lại cũng tốt.
Nhưng cô suy nghĩ muốn nát cả đầu cũng không thể hiểu nổi, tại sao Lăng Ý lại đối xử với cô như thế?
Thư ký mới tới? Thay thế vị trí của Y Nghê sao? Trong lòng không khỏi bị đâm một cái.
Càng bình tĩnh, cô càng khó chịu.
Cả một căn phòng chỉ có một mình cô, trong đầu đều là hình ảnh Lăng Ý ôm hôn người phụ nữ kia.
Cô thực sự không còn cách nào khác, tìm một chút chuyện để quên đi.
Lê Cảnh Trí đến bệnh viện một chuyến