Trong lúc hai người một già một trẻ đang hăng say giằng co thì cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra từ phía trong.
"Quản gia Trương đã nói, đã gần một tháng nay hắn không có đến, tôi có thể xác nhận." Trước ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Phi Phi, cô đứng dựa vào cửa, không mặn không nhạt nói.
"Kiều- Kiều Di? Không phải cậu đã chết rồi sao? Tại sao cậu lại ở đây?!" Diệp Phi Phi không thể tin nổi quan sát cô.
Nhớ lại lời ba nói trước khi chết, Kiều Di hiểu ra, thì ra trong mắt mọi người, Bạch Kiều Di cô đã chết vì tai nạn xe rồi.
Công nhận Thẩm Dịch Quân đã làm ra một cái chết giả cho cô thật hoàn hảo, hoàn hảo đến mức lừa được tất cả mọi người là cô đã chết, chắc trên ngôi mộ mang tên cô cũng đã mọc cả cỏ luôn rồi.
"Việc này cậu nên hỏi bạn trai của cậu, đừng hỏi tôi." Cô lui lại định đóng cửa nhưng cánh cửa bị Phi Phi giữ chặt.
"Khoan đã! Cậu và anh ấy...có quan hệ như thế nào?" Bàn tay đang nắm cạnh cửa của Phi Phi trắng bệch, có lẽ cô ta đang kiềm chế dữ lắm.
"Tôi nói rồi, cậu nên hỏi bạn trai cậu!" Kiều Di nhíu mày không kiên nhẫn muốn đóng cửa lại, nhưng đột nhiên Diệp Phi Phi nổi khùng lên.
"Trả lời tớ đi! Quan hệ giữ cậu với anh ấy là gì?! Tại sao cậu lại ở căn biệt thự này.
Hãy nói cho tớ biết đi, Di Di à, anh ấy là bạn trai của tớ đó!"
Diệp Phi Phi bắt lấy vai cô mà lay mạnh, quản gia Trương thấy tình hình không ổn thì tiến đến ngăn cô ta lại, tách hai người ra.
Kiều Di im lặng không nói gì, cô quan sát Phi Phi giống như đang nhìn một tên hề trong rạp xiếc, tuy ngoài mặt lạnh băng không có chút cảm xúc, nhưng sâu trong lòng lại có thêm một vết thương nhỏ đang rỉ máu.
Đau đến mức khiến cô muốn nhào lòng Phi Phi, muốn chia sẻ hết những cơn thống khổ mà cô chịu đựng trong thời gian qua.
Cô hít sâu khống chế lại cảm xúc đang muốn bùng nổ, ném ra quả bom cuối cùng rồi đóng sầm cửa lại:
"Quan hệ gì sao? Là quan hệ [email protected] thịt đó, nếu lần sau đến đánh ghen thì nhớ đừng lựa lúc tôi ngủ, không là tôi sẽ không ra tiếp cậu được đâu!"
***
Đêm đến, cô không ngủ được, quấn chăn khắp người, lặng lẽ đi ra ban công ngắm sao.
Mất đi hi vọng, trong lòng cô luôn cảm thấy một sự trống trải rất lớn, lớn đến nỗi khiến cô bình tĩnh đón nhận những cơn ác mộng sắp tới.
Lớn đến nỗi có khi quá chán nản với cuộc sống mà muốn từ bỏ.
Cảm nhận từng cơn gió mát lạnh lùa thẳng vào người, cô nhắm mắt lại tận hưởng không gian yên tĩnh này, tâm trạng thoải mái ra không ít.
"...Em rất bình tĩnh." Người đàn ông đứng ở phía sau cô, không cần nhìn cũng biết đấy là ai.
Kiều Di mở