Chui được ra khỏi xe, Kiều Di ngồi bệt xuống đường thở dốc.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên trán, cô sờ lên rồi nhìn, trên tay dính ra một ít máu, có lẽ bị một mảnh thủy tinh cứa trúng.
Cơ thể do mấy ngày liên tiếp bị hành hạ nên rất yếu ớt, chỉ đẩy có cái cửa xe thôi mà cũng thấy mệt, trong lòng cô tự cười nhạo chính mình.
Sau khi ổn định lại được hơi thở, cô cố gắng đứng lên, mở cửa ghế lái ra, dùng hết sức lực kéo quản gia Trương ra ngoài.
"Quản gia Trương, ông tỉnh lại đi.
" Nhìn vết thương đầy rẫy trên gương mặt già của quản gia Trương, cô không dám động vào, bất lực nhìn xung quanh xem có bóng dáng người nào đi qua không.
"Bạch tiểu thư! " Ông Trương yếu ớt lên tiếng, vừa nãy đôi chân ông bị đầu xe ép đến gãy, giờ cả người không thể động đậy.
"Tôi đây, ông cố gắng cầm cự, sắp có người đến cứu rồi.
" Nhìn xuống đôi chân của ông, Kiều Di cắn chặt hàm răng để ngăn tiếng kêu của mình.
Đôi chân của ông Trương hiện giờ đã biến dạng, còn có một khúc xương chọc thẳng ra ngoài, máu chảy ra một mảng đường, cảnh tượng thảm đến nỗi khiến người ta không dám nhìn lại.
Kiều Di nhắm mắt quay đầu sang phía khác.
"Bạch tiểu thư từng hỏi tôi rằng tại sao tôi lại đối xử tốt với cô như vậy, thật ra tôi là một người cha! con gái tôi nếu còn sống thì bây giờ cũng đã lớn bằng cô! " Ông nghẹn ngào chia sẻ.
Kiều Di yên lặng lắng nghe, không dám ngắt lời.
"Hôm đó là một ngày bão lớn, vì bận việc nên tôi không đến đón con, đến lúc tôi xong việc đi đến lại không thấy con gái đâu, ngay sáng ngày hôm sau, con bé trở về nhà với bộ dạng ướt nhẹp, cả người đầy rẫy những vết thương, ánh mắt nó oán hận nhìn tôi như muốn lên án: Tại sao ba không đến đón con.
"
Nói đến đây, ông Trương không nhịn được mà bật khóc:
"Con bé vì quá nhục nhã mà đã gieo mình xuống nước biển lạnh giá, tôi là một người ba, mộ người thân duy nhất của nó mà tôi không thể làm được gì, chỉ có thể gào khóc ôm xác con gái.
"
Lúc này, Kiều Di hiểu ra, thì ra quản gia Trương luôn đối xử tốt với cô như vậy là có nguyên do, không phải vì mục đích xấu, mà là do cô bằng tuổi với con gái của ông ấy.
Cổ họng Kiều Di nghẹn đắng, nhớ lại những việc mà cô đối xử với ông, cảm giác tội lỗi dâng trào: " Xin lỗi ông.
.
"
"Đừng khóc, cô là một cô gái ngoan, có thể chịu đựng nhục nhã để ngoan cường sống bảo vệ ba mẹ của mình, cô đã làm hết sức rồi! " Nói đến đây, máu từ miệng ông tuôn ra liên tục, cô hoảng loạn không biết nên làm thế nào.
"Ông Trương, ông cố gắng cầm cự, đừng chết! "
"Kiều Di à! " Ông Trương run rẩy gọi cô: "Phải kiên cường mà sống, ba mẹ cô đến chết vẫn muốn bảo vệ cô là có nguyên do, đừng phụ lòng của ba mẹ mình.
" Cố gắng nói xong từ cuối, ông nhắm mắt lại rơi vào hôn mê.
"Ông Trương! Ông