Thẩm Dịch Quân nhướn mày, trong lòng cảm thấy phiền chán, lúc nào cô ta cũng vậy, sau khi cãi nhau lại đi về nhà mẹ, lúc đầu hắn còn quan tâm đôi chút, nhưng những lần sau liền mặc kệ.
Đến khi đợi mấy ngày rồi mà thấy Thẩm Dịch Quân không gọi cho mình, Phi Phi bắt đầu hoảng loạn gọi điện rồi tự vác cái xác đến biệt thự để làm lành với hắn.
Hắn không bao giờ lo lắng việc Phi Phi rời đi, vì hắn chắc chắn cô ta không thể sống mà không có hắn.
Thẩm Dịch Quân hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay ngay từ đầu rồi.
"Kệ cô ta thích làm gì thì làm, cậu đi làm việc của mình đi!"
"Vâng.
"
***
3 ngày sau.
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của Mục Tiêu Hằng, anh về nước, vừa qua biệt thự chào hỏi Thẩm Dịch Quân, tối muộn thì lên mạng tìm nhà để đưa Kiều Di về nước.
Nếu để cô ấy tiếp tục ở đó mà không có anh bên cạnh, chắc bệnh tình của cô lại chuyển biến xấu là chết.
Giữa thời tiết mùa đông ở thành phố S, mưa tuyết trắng xóa rơi phủ kín trời, Kiều Di im lặng ngồi trong xe hơi, không gian ấm áp từ điều hòa đối ngược với thời tiết buốt giá ngoài kia.
Trong lòng vẫn có cảm giác bất an đó, nhưng vì sợ Tiêu Hằng suy nghĩ nhiều theo cô nên Kiều Di không dám nói gì thêm.
Đã 3 năm ra được Tiêu Hằng âm thầm đưa ra nước ngoài, lần này muốn về nước vì sợ phải xa anh, may mà anh có nói: "Nơi nguy hiểm thực chất là nơi an toàn nhất, đã 3 năm rồi, chắc là Thẩm Dịch Quân sẽ thôi không điều tra trong nước nữa mà sẽ điều tra ở ngoài nước, em không cần quá lo lắng, mọi việc cứ để anh lo.
"
Tiêu Hằng đã nói như vậy, tâm lý cô cũng được an ủi phần nào, nhưng khi đặt chân xuống thành phố này, nỗi bất an lại bùng lên, lần này tim cô còn đập thình thịch như trống.
Kiều Di chạm vào ngực mình, cảm nhận từng nhịp tim đập dồn dập.
"Đến nơi rồi cô Bạch.
"
"À ừm, cảm ơn anh.
" Kiều Di cười ngượng cảm ơn.
"Không có gì, anh Mục là ân nhân của tôi mà.
" Người nam nhân trên ghế lái gãi đầu, thấy Tiêu Hằng đang đứng ở ngoài vỉa hè vẫy tay, cậu nhanh chóng tấp vào lề đường.
Cạch.
Cửa xe ghế sau được mở ra, khí lạnh từ bên ngoài thổi thẳng vào người Kiều Di, dù có chuẩn bị mặc trước áo lông vũ dày cộm nhưng vẫn không thể thoát được cái khí hậu -8°C lạnh cóng này.
Cổ cô hơi rụt lại, Tiêu Hằng dìu cô ra khỏi xe, gật đầu cảm ơn người lái xe.
"Làm phiền cậu rồi.
"
"Không phiền, không phiền, là tôi nợ ơn của anh, nhanh đi vào nhà, không là cô ấy bị ốm đấy.
"
"Ừm! " Anh gật đầu thay cho lời tạm biệt.
Hai người dìu nhau vào nhà, do để cho đỡ phiền toái về vấn đề đồ dùng nên Tiêu Hằng bảo cô không cần mang gì về, kể cả quần áo, vì anh đã chuẩn bị sẵn rồi.
"Judy đâu rồi anh? Sao mấy hôm nay em không thấy nó vậy?"
(Judy là con chó bên nữ chính ở mấy chương trước á)
Vào trong nhà, cửa đóng sầm lại, ngăn cách không khí bên ngoài với không khí trong nhà, sự thay đổi nhiệt độ đột ngột khiến Kiều Di hơi rùng mình.
"Anh đã tìm